100 BÀI GIÁO LÝ KINH THÁNH : BÀI 27
NỮ HOÀNG SABA YẾT KIẾN
SALÔMÔN HOÀNG ĐẾ
Trích sách 1 Các Vua, ch-10
Tin đồn về sự thông thái,
khôn ngoan của Vua Sa-lo-môn lan ra khắp các nước, đến tai cả những người xứ Ả
rập xa xôi; giữa những vùng sa mạc nóng cháy. Vậy có nữ hoàng Sa-ba, cai trị
một xứ ở vùng Ả rập ấy, quyết định đến yết kiến Sa-lo-môn, vì bà đã nghe đồn về
khôn ngoan của ông, cũng như về Đền Thờ nguy nga, đồ sộ ông xây để dâng kính
Thiên Chúa Yavê. Bà đến Yêrusalem với đoàn quân hầu hào hoa, lịch sự chưa từng
có, đem theo hàng đàn lạc đà tải vàng và hương trầm quí, cùng bao nhiêu trân
châu, bảo ngọc. Bà còn đến với dự tính ra các câu đố để thử tài ông. Sa-lo-môn
đã giải cho bà tất cả các câu đố hóc hiểm, không có điều nào mà ông không giải
được. Khi nữ hoàng Sa-ba thấy tất cả sự khôn ngoan cao vời ấy, những đền đài,
cung điện ông đã xây, những món sơn hào hải vị trên bàn ngự yến, các dinh thự
của các quan triều thần, hàng ngũ và giáp binh của quân đội, các y phục gấm vóc
lụa là của quần thần, và nhất là những lễ thượng hiến vô vàn vô số chiên, bò
ông dâng tế lên Yavê..., thì bà không giấu nổi sự khâm phục, ngây ngất. Bà nói
với Vua:
- Quả là sự thật tất cả
những điều tôi đã nghe khi còn ở quê nhà về các công việc, tài năng và khôn
ngoan của Hoàng Thượng. Tôi đã không muốn tin, và coi như hoang đường, bày đặt.
Mãi cho đến bây giờ, tôi đến tận nơi, nhìn thấy tận mắt. Thật ra, điều người ta
đồn chưa bằng một nửa. Về khôn ngoan và thịnh đạt, Ngài đã trổi xa hơn lời đồn
thổi ! Phúc thay các Hoàng hậu và cung phi của Ngài ! Phúc thay các quần thần
của Ngài, những người chầu chực luôn trước mặt Ngài và được nghe sự khôn ngoan
của Ngài. Chúc tụng Yavê, Đấng đã đem lòng sủng mộ Ngài và đã đặt Ngài trên
ngai của Israen, để thi hành công minh, chính đức !
Bà đã dâng tặng cho Vua 120
tạ vàng và vô số trầm hương với trân châu bảo ngọc đếm không xiết như chưa từng
thấy ở Yêrusalem. Và Vua Sa-lo-môn cũng tặng lại nữ hoàng vô cùng hào phóng,
xứng bậc hoàng vương. Rốt nữ hoàng đã lên
đường hồi hương.
* Đó là Lời Chúa! - Tạ ơn Chúa!
Suy niệm Lời Chúa
Nghe lời một nữ hoàng ngây
ngất khen tặng sự khôn ngoan, tài năng của Sa-lo-môn, thật sướng tai ! Xét lại
nguồn gốc sự khôn ngoan của Vua, ta thấy Kinh Thánh thuật rằng : ông đã cầu xin
Chúa. Và điều ấy đẹp lòng Chúa đến nỗi Chúa ban kèm thêm của cải, vinh sang,
quyền lực (x. 1V 3.9-13; 2Ks 1.20-12). Nhưng không phải ông ngồi chờ khôn ngoan
từ trời chui vào đầu óc ông như một phép lạ. Chắc ông cũng phải học hành, tập
tành, bàn hỏi...
Phần ta cũng vậy. Bài kỳ
trước cho ta biết: ta được Chúa phú bẩm cho ta trí khôn và các năng khiếu tinh
thần, ta cũng phải khai thác và phát triển. Đó là điều bàn ở kỳ này. Không khai
thác và phát triển, thật uổng cho đời ta, và cũng là tội vô ơn đối với Đấng ban
ơn.
Quy luật phát triển đều thấy
có ở mọi vật có sự sống. Ngay các súc vật cấp thấp cũng đã thấy: gà con không
chỉ cần hơi ấm, thức ăn, song gà mẹ gọi con theo, tập cho biết bới đất tìm sâu.
Càng thú vật cao đẳng, sự tập luyện càng nhiều: mèo mẹ bắt chuột về vờn trước
mặt mèo con. Đến loài khỉ, loài cá heo, có thể xếp hạng “thông minh” bậc nhất,
biết làm bao trò xiếc như ta thường xem trong ti vi: đó cũng nhờ loài người
biết tận dụng, khai thác các khả năng của chúng. Tuy nhiên, khả năng chúng chỉ
có hạn. Còn loài người, quan năng tinh thần có khả năng hầu như vô biên, sức
tiến bộ vô tận.
Vậy vài điều phác sơ sau
đây, không có ý dạy, song để nhắc nhớ các bậc phụ huynh:
1/ Ngay từ bé, tập cho con
em phát huy khả năng tinh thần. Thường chúng ta đợi chúng lớn khôn. Thế không
đúng. Ngày nay, các nhà tâm lý giáo dục coi mấy năm đầu là thời kỳ vô cùng quan
trọng ! Đó là thời kỳ các em thu được rất nhiều vốn liếng hiểu biết đủ thứ làm
nền tảng cho cả đời sau này. Cách đây ít lâu, trong tạp chí Liên Xô, thấy nói
đến tập bơi cho các em mới chập chững biết đi, tập nói hai ba sinh ngữ cho các
em lên hai tuổi... Ta xem đó ! Người ta gửi các em vào Vườn trẻ hoặc Mẫu giáo
có đủ chuyên môn để giúp các em biết hát, múa, nhận định màu sắc, phát triển
các quan năng ngay từ ấu thời! Ở đây chỉ xin các phụ huynh một lưu ý : trẻ con
hay đặt các câu hỏi đủ thứ : Tại sao thế này? Cái gì đó? vv... Đó là trí khôn
đang mở ra. Ta đừng sốt ruột, nóng nảy, la mắng các em quấy rầy ta, mà nên ra
sức giải đáp vừa tầm cho các em. Đối với chúng, phụ huynh đang là các thần
tượng, quyền phép, tài ba, hãy tranh thủ giữ ngôi vị cao cả ấy, hãy tranh thủ
lòng tin tưởng ấy nơi con em mình.
2/ Đến lúc lớn, phụ huynh
giúp các em ý thức khả năng tinh thần và sự cần thiết phát triển chúng tối đa
nhờ trường học, nhờ khoa học, nhờ sách báo, nhờ các phương tiện truyền thông.
Xin lưu ý phụ huynh về tuổi dậy thì của con em: lúc mà các thần tượng ca nhạc,
màn ảnh ciné, ngôi sao bóng đá... rất có ảnh hưởng; vì lúc ấy, các thiếu niên
đang có tầm hồn khao khát những lý tưởng cao cả, rộng lớn. Tuỳ sự hướng dẫn mà
chúng hấp thụ ảnh hưởng tốt hay xấu. Lúc đó cũng là lúc chúng đi theo bạn bè,
ham thích các cuộc tiêu khiển... Ở khía cạnh này, con em ta chịu ảnh hướng tốt
hay xấu, lợi hay hại cho suốt đời. Học thày không tày học bạn !
3/ Phụ huynh không chỉ cho
con em đến trường, hay phú thác cho các linh mục, dì phước lo trau dồi khả nàng
con em, nhưng còn phải khuyên các em tham gia các phong trào thanh thiếu niên,
các hội đoàn, sự giao tiếp xã hội, các lớp huấn nghiệp, các lớp học tâm sinh
lý, dự bị hôn nhân... Tất cả đều phải liên kết, hợp tác với gia đình và phụ
huynh, để đào tạo năng khiếu của tâm hồn, của trí khôn cách hài hoà: Cuộc đời
sẽ mở rộng để đón những em nào, ngoài vốn liếng học hành, còn biết ca, biết
đàn, biết vẽ, chụp hình... Cuộc đời sẽ đáng sống và tươi đẹp hơn cho những em
nhiều khả năng: đá bóng, chơi banh, chơi cờ tướng, cờ quốc tế, biết làm thủ
công, biết tháo vát, biết lái xe, biết vẽ, vv...
4/ Nói như thế, để phụ huynh
đừng chỉ nhắm cho con đi học lấy bằng, hoặc không được thì học một nghề gì để
đi làm có tiền, để làm ông nọ ông kia, có tiền của mà sống cho sung sướng
và nuôi vợ nuôi con. Đừng
nhắm điều ấy mà thôi, nhất là đừng nhắm sớm quá! Đã hẳn, đó là điều thực tế và
cần thiết. Nhưng tiền của chưa đủ để con người hạnh phúc, để con người đúng là
con người. Trong báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 22-11-86 có bài viết về
hạnh phúc, có trích câu này của một nhà triết gia Hi lạp, ông Hê-ra-cơ-lít : “Nếu
hạnh phúc dựa trên vật chất mà thôi, thì ta có thể nói con bò có hạnh phúc”,
khi đã ăn cỏ no bụng. Không ! Con người không là con bò, chỉ cần tiền để ăn no
bụng, mặc áo đẹp... Con người còn có tinh thần, linh hồn; nên phải đào tạo các
quan năng ấy. Không phải chỉ làm con em ta thành một thợ giỏi, một bác sĩ, một
kỹ sư hay gì gì..., nhưng trước tiên là thành một con người, theo đúng nghĩa
con người, hướng về cả ba mặt: Chân - Thiện - Mỹ.
Đến đây, ta có thể đặt câu
hỏi: Bỏ lơ việc phát triển các quan năng tinh thần (trí và đức) có tội không?
Chắc chắn có, nặng hay nhẹ tuỳ theo mức độ của sự chểnh mảng, cũng như đã nói
về sự lơ là không phát triển hoặc bảo vệ mạng sống và thể xác vậy.
Nhưng đáng buồn là nhiều
người không biết chuyện đó. Nguyên đo sự không biết này là vì sức khoẻ và các
sự vật chất dễ nhận thấy hơn, và bởi thế, ta chú trọng vào chúng quá nhiều. Tỉ
dụ: đói cơm thì thấy bụng cồn cào, chân tay rã rời, chứ trí khôn thiếu học hỏi,
tâm hồn thiếu Lời sự sống của Chúa, có ai cảm thấy thiếu đâu? Một cái chân bị
tai nạn làm gẫy, đi đứng không được, thì dễ thấy khổ sở, thiệt thòi hơn là một
bộ óc lười biếng, thiếu suy nghĩ, không biết sử dụng “chất xám hay một linh hồn
thiếu ơn Chúa, thiếu tình mến Chúa...
Vậy lơ là, chểnh mảng là có tội. Tội ấy:
a/ Phạm đến Chúa: vì vô ơn, bạc nghĩa: Thiên Chúa
ban quan năng tinh thần cho ta như một cái vốn, ta không biết làm lợi ra. Hãy
nhớ đến dụ ngôn Chúa Giêsu nói về các nén vàng trao cho đầy tớ, người không làm
lợi đã bị phạt nặng.
b/ Phạm đến chính mình: Vốn tinh thần Chúa ban để
ta sửa soạn cho tương lai và cuộc đời, sao cho đẹp và xứng đáng như Chúa mong
ước. Chúa muốn ta nên giống như Đức Giêsu, Con Chúa, được chừng nào hay chừng
ấy, và về đủ mặt. Thế mà, ta lại đề trí khơi ngu dốt, tối tăm, tâm hồn bần
tiện, ích kỷ, độc ác..., thành một thằng người chẳng ra người, ngợm chẳng ra
ngợm..., không thể nào xứng với Nước Trời của Chúa được..
c/ Phạm đến người khác và cộng đồng xã hội: Mọi người và cả xã hội
đã giúp ta, kẻ nhiều, người ít, để ta sống, có cơm ăn, áo mặc, được học hành,
được mọi thứ đồ dùng...; nay ta thành nhân, đến lượt ta phải “trả nợ” hay đóng
góp phần ta vào xã hội, cho mọi người... Đó là bổn phận báo ơn, đền đáp. Nếu ta
chỉ là một kẻ suốt đời sống bám vào người khác, vô dụng cho gia đình, cho xã
hội, cho quốc gia...; thử nghĩ xem như thế không có lỗi sao? Và lỗi nặng nữa.
Tất cả các điều vừa nói đây, có lẽ anh chị em lấy làm lạ tai, vì ít khi
nghe các Cha giảng đến. Có lẽ vì chúng ta không đi học thêm giáo lý, nên không
được nghe, hoặc có khi các đấng giảng dạy không bao giờ đề cập đến, chỉ toàn nói
về đạo đức, thiêng liêng thôi chăng? Thôi thì cái thiếu sót ấy được bù đắp ở
bài suy niệm Lời Chúa hôm nay.
Như thế, gia đình chúng ta có lý để đền tạ với Chúa, vì đã không làm điều
phải làm, đã thiếu sót bổn phận với Chúa, với mình, với xã hội.
Tích truyện
Cô Ê-len Ken-lơ (Hélène Keller), từ nhỏ đã bị mù và điếc, do bệnh viêm màng
não. Sau đó, bệnh trạng thêm nặng, bị câm nữa, thành ra cuộc đời em Ken-lơ hoàn
toàn bị giam kín trong đêm tối và im lặng: em không nhìn thấy, không nghe gì và
cũng không nói được một câu nào. Thật là tình trạng khủng khiếp! Một ngày kia,
vì thương cảm số phận đen tối của em, có người đã khéo tìm được cách liên lạc
với trí khôn em: người ấy cầm tay em, đặt dưới một vòi nước, đang lúc ấy làm
một cái dấu hiệu trên tay em. Như một tia chớp loé, em hiểu cái tương quan giữa
làn nước lạnh và dấu hiệu. Em hồi hộp cảm động: em hiểu là từ nay, có thể lấy
bàn tay làm dấu hiệu là đòi được uống nước... Và cứ thế, em tìm ra nhiều dấu
hiệu khác để chuyển ý của em, ngược lại, người ta làm những dấu hiệu trên bàn
tay em để nói với em... Sáu tháng sau, Ken-lơ đã có thể đọc và viết bằng chữ
Brai, chữ nổi của người mù. Đến năm 16 tuổi, cô đi học trường trung học, 24
tuổi đỗ tiến sĩ bằng ba thứ tiếng Đức, Pháp và cổ ngữ. Đã hẳn, cô dành được các
thắng lợi đó giữa muôn vàn khó khăn không thể tưởng tượng, với một sức mạnh ý
chí lớn tựa núi non. Thế rồi, cô dâng đời mình phục vụ các người cũng bị xấu số
như mình. Thoạt tiên, cô viết nhiều sách, kể lại kinh nghiệm của mình, các mò
mẫm, các cố gắng... Rồi cô đi nhiều nơi diễn thuyết, nhờ đó, trong ít lâu, cô
đã thu được một triệu đô la để giúp các bạn đau khổ. Cô đi như thế, vòng quanh
trái đất tới sáu lần. Văn hào Mác-Tuanh tặng cô biệt hiệu: “Một thí dụ sống
động của nghị lực, ý chí và trí khôn nhân loại, khiến thắng được các liệt bại
thể xác tưởng như không thể thắng nổi”.
Còn chúng ta, những người lành lặn, có đủ cả ngũ quan và các quan năng, tại
sao lại để chúng đâm liệt bại vì thiếu ý chí; thiếu cố gắng?
100 BÀI GIÁO LÝ KINH THÁNH
Lm Ph. HOÀNG
MINH TUẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét