Bánh hằng sống – Suy niệm Chúa nhật XIX
thường niên B
Thiên Chúa đã nuôi dân Do Thái bằng mana
xuyên suốt hành trình 40 năm trên đường về Đất Hứa. Thiên Chúa bồi bổ cho ngôn
sứ Êlia bánh và nước trong cuộc đăng sơn Khôrep. Thiên Chúa ban Bánh Hằng Sống
cho nhân loại đang lữ hành tiến về quê trời.
1. Mana nuôi dân Chúa trong sa mạc
Trước bánh Thiên Chúa ban, con cái
Israel liền hỏi nhau: “Man hu?”, nghĩa là: “Cái gì đây?”. Ông Môsê bảo họ: “Đó
là bánh Đức Chúa ban cho anh em làm của ăn!”. Bánh Thiên Chúa ban, họ chỉ biết
gọi là mana, một tên gọi dưới dạng câu hỏi. Vẫn còn đó khía cạnh mầu nhiệm cần
được vén tỏ.
Theo “Từ điển Công Giáo”: Mana có gốc
tiếng Hipri là (man hu – cái gì đây; x. Xh 16,15), là một loại thức ăn Thiên
Chúa đã ban cho dân Israel trong sa mạc, trên hành trình về Đất Hứa. Mana rơi
xuống quanh trại vào mỗi buổi sáng “giống như hạt ngò, màu trắng và mùi vị tựa
bánh tráng tẩm mật ong” (Xh 16,31).
Điều quan trọng đối với Thánh Kinh không
phải là bản chất thể lý, nhưng là giá trị tượng trưng của nó. Câu hỏi của con
cái Israel “Man hu?” (Cái gì đây?) đã nói lên tích cách huyền nhiệm của nó.
Mana tiêu biểu cho một ân huệ kỳ diệu của Thiên Chúa trong việc chăm sóc Dân
Ngài.
Trong Tân ước Chúa Giêsu dùng Mana để
chỉ “Bánh Bởi Trời”, “Bánh Trường Sinh” là chính Người, ban cho các tín hữu
trong Bí Tích Thánh Thể” (Ga 6,32-35). (x.Từ điển Công giáo, trang 226).
2. Bánh nuôi ngôn sứ Êlia lên núi Khôrep
Sau khi vua Salomon băng hà, đất nước
Israel chia đôi: vương quốc Israel, phương Bắc, vương quốc Giuđa phương nam (1V
12). Tại Israel, vua Omri (885-874 tcn) đã lập một dòng vua mới và đặt kinh đô
tại Samari. Con của Omri là vua Akháp (875 – 853 tcn) xây cất thành lũy và cung
điện. Israel dưới thời Akháp khá thịnh vượng. Công việc thương mại tạo nên
những tương quan thuận lợi với các nước lân bang, nhưng đồng thời cũng gây nên
một tiêm nhiễm văn hóa và tôn giáo ngoại lai. Điển hình của việc suy đồi tôn
giáo là cuộc hôn nhân của vua Akháp với Ideven, con gái vua Xiđôn (1V
16,29-34). Ideven du nhập đạo ngoại vào Israel, xây dựng đền thờ thần Baan tại
Samari, tổ chức cộng đồng các Ngôn sứ thần Baan. Đạo Giavê bị bách hại. Chính
trong hoàn cảnh đó, sách các Vua nói đến hoạt động của hai Ngôn sứ Êlia và
Êlisê (1V17 ; 2V 13).
Ngay từ khi Israel đặt chân lên Canaan,
tôn giáo Canaan và việc thờ thần Baan đã là mối ưu tư và nguy hiểm cho niềm tin
vào Giavê. Mối nguy hiểm cũng như sự tiêm nhiễm đạo ngoại lai ấy ngày càng gia
tăng qua sự phát triển kinh tế, tương quan thương mại với các dân tộc lân bang
và đạt tới cao điểm vào thời Akháp. Đây không phải là việc từ bỏ đức tin truyền
thống của cha ông vào Thiên Chúa Giavê, nhưng đúng hơn là sự pha trộn đạo Giavê
với tôn giáo Canaan. Baan là vị thần của mưa gió, của sức mạnh thiên nhiên, của
phú túc. Đối với dân, đây quả là vị thần lý tưởng cho cuộc sống chủ yếu là nông
nghiệp thời bấy giờ. Êlia xuất hiện như vị anh hùng bảo vệ đạo Giavê, chống lại
mọi pha trộn, mọi thỏa hiệp. Ông quả là người hùng của Thiên Chúa duy nhất và
chân thật của Israel.
Cuộc so tài trên núi Carmen giữa Êlia và
các ngôn sứ thần Baan được hoàng hậu Ideven bảo trợ, có mục đích cho dân nhận
định rõ ai là Chúa thật tại Israel: Giavê hay Baan. Các ngôn sứ Baan làm mọi
cách: kêu cầu, nhảy múa, rạch mình, nhưng không có hiệu quả. Êlia kêu cầu Thiên
Chúa. Giavê trả lời bằng một phép lạ chứng tỏ Ngài là Chúa các năng lực thiên
nhiên. Người chính là Thiên Chúa của toàn thể vũ trụ (1V 18,17 – 40).
Bài đọc 1 thuật lại cuộc hành trình của
ngôn sứ Êlia trong sa mạc tiến đến núi Khôrép. Êlia chạy trốn trước sự trả thù
bách hại của Ideven. Trên đường đi, Êlia đói lã và chán nản thất vọng. Sứ thần
Chúa mang đến cho ông bánh và nước. “Ông dậy ăn bánh và uống nước. Rồi nhờ
lương thực bổ dưỡng ấy, ông đi suốt 40 ngày, 40 đêm tới Khôrép là núi của Thiên
Chúa”. Tại Khôrep, ông được gặp Đức Giavê. Ông lấy lại được niềm tin và tiếp
tục sứ mệnh tái lập một Israel đích thực.
Bốn trăm năm đã trôi qua giữa ngôn sứ
Môsê và ngôn sứ Êlia. Danh tiếng của hai vị được liên kết với đỉnh núi Khôrep,
núi thánh của Đức Chúa. Hai nhận vật Cựu Ước danh tiếng lừng lẫy nầy sẽ cùng
nhau tái xuất hiện trên đỉnh núi Tabor.
Các Giáo phụ nhìn 40 ngày hành trình của
Êlia như gợi lại cuộc hành trình của Israel trong hoang địa tiến về đất hứa,40
ngày chay tịnh của Môisê (Xh 34,28), tiên trưng việc Chúa Giêsu ăn chay 40 đêm
ngày trươc khi thi hành sứ vụ công khai. Các Giáo phụ cũng nhìn thấy nơi những
chiếc bánh mà sứ thần trao cho Êlia là hình ảnh tiên báo phép Thánh Thể nuôi
dưỡng tín hữu trên đường dương thế tiến về quê trời. Lương thực nuôi dưỡng Êlia
trở thành biểu tượng cho của ăn đi đường cho Kitô hữu trong suốt cuộc hành trình
trần gian. Các thế hệ Kitô hữu đã xem Êlia như võ sĩ vô địch về đức tin. Các
đan viện, các dòng tu nhìn Êlia như vị tiền phong của mọi nổ lực từ bỏ nếp sống
trần tục để đi vào trong thinh lặng và nội tâm, tìm kiếm Thiên Chúa. Ðó là con
đường đầy thử thách, nhưng chắc chắn sẽ gặp thần lương đi đường cho những ai có
thiện chí.
3. Bánh Hằng Sống nuôi tín hữu lữ hành
về quê trời.
Chúa Giêsu Kitô là Bánh Hằng Sống, Bánh
bởi Trời, Bánh ban sự sống cho cả nhân loại. Nhưng làm sao mà con người có thể
lãnh hội được ngay mạc khải quan trọng ấy. Vì thế, đã có tiếng xầm xì to nhỏ:
“Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta
đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: Tôi từ trời xuống?”. Người Do thái có
đủ lý do để nghi ngờ những lời nói của Chúa Giêsu: Ngài đang sống ở giữa họ như
một người giữa mọi người vậy mà Ngài bất ngờ tuyên bố mình từ trời xuống. Chúa
Giêsu đòi hỏi họ hãy tin vì Ngài là Đấng ban sự sống và Ngài từ Chúa Cha mà
đến. Ngài là Lời Hằng Sống của Thiên Chúa Cha. Gặp gỡ Ngài là gặp gỡ Thiên Chúa
Hằng Sống. Chúa Giêsu khẳng định: “Tôi là Bánh Hằng Sống. Tổ tiên các ông đã ăn
manna trong sa mạc nhưng đã chết. Còn bánh này là bánh từ trời xuống, ai ăn thì
khỏi phải chết”. Chúa Giêsu tuyên bố: “Bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi
đây, để cho thế gian được sống”. Thánh Thể được mạc khải một cách minh nhiên
ngay từ bây giờ với điểm nhấn trên hy tế cứu độ trong mầu nhiệm thập giá. Sự
sống vĩnh cửu hàm chứa trong mầu nhiệm Thánh Thể.
Cho tới Bữa Tiệc Ly và Hy Tế Thập Giá,
khi Chúa Kitô tự nguyện nộp mình, như hạt lúa bị nghiền nát để trở nên tấm bánh
cứu độ cho tất cả nhân loại, người ta mới hiểu và tin vào lời mạc khải về Bánh
Hằng Sống.
Từ bông lúa bị nghiền nát, từ chùm nho
bị ép; nghĩa là từ cuộc khổ nạn và cái chết trên thập giá, Chúa Giêsu đã trở
thành tấm bánh, thành ly rượu đem lại sự sống đời đời cho nhân loại.
Cuộc tử nạn của Chúa Giêsu chính là một
hy lễ dâng lên Thiên Chúa Cha. Trong hy lễ này, Người vừa là tư tế vừa là lễ
vật. Trên Thập giá, Chúa Giêsu đã đổ máu ra. Bằng cái chết cứu độ, Người đã
thiết lập giao ước mới. Tự nguyện làm “Con Chiên Vượt Qua” bị sát tế, Chúa
Giêsu đã lập phép Thánh Thể để lễ vật bị sát tế ấy là chính Người trở nên của
ăn tâm linh nuôi dưỡng con người.
Chúa Giêsu ở giữa nhân loại trong Bí
Tích Thánh Thể. Để trở nên nguồn sống tâm linh trong Thánh Thể, Chúa Giêsu đã
đi qua Tử nạn và Thập giá.
Thánh Thể là Mình Chúa hy sinh bị nộp,
bị giết vì chúng ta: “Đây là Mình Thầy hy sinh vì anh em”. Chén Máu của Chúa là
Máu giao ước đổ ra, Máu của Đấng Cứu thế bị giết chết trên thập giá.
Thánh Thể, Tấm Bánh Chúa Kitô bẻ ra cho
sự sống thế giới; Thánh Thể Mình Máu Chúa Kitô trao ban cho cả nhân loại; Thánh
Thể tình yêu đã trở nên thực phẩm vun bồi sự sống cho hôm nay trên đường dương
thế và cho mai sau trong hạnh phúc Nước Trời.
Trong cuộc hành trình tiến tới sự sống
viên mãn với Thiên Chúa là Cha, chính Chúa Giêsu là lương thực bổ dưỡng con
người.
Trong bài đọc 2, thánh Phaolô mời gọi
các tín hữu hãy sống hoàn thiện theo mẫu gương của Ba Ngôi Thiên Chúa: sống
theo Thánh Thần, bắt chước Thiên Chúa và thực hành đức ái như Đức Kitô. “Vậy
anh em hãy bắt chước Thiên Chúa, vì anh em là con cái được Người yêu thương, và
hãy sống trong tình bác ái, như đã yêu thương chúng ta, và vì chúng ta, đã tự nộp
mình làm hiến lễ, làm hy lễ dâng lên Thiên Chúa tựa hương thơm ngào ngạt”.
Những ai tin vào Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa Hằng Sống, phải sống đức tin
bằng đức ái.
Ai rước Mình Máu Chúa Kitô sẽ có sự sống
Chúa Kitô. Chúa Kitô sống trong họ và họ được hiệp thông sống trong Người.
Ai nhận Mình Máu Chúa Kitô sẽ cùng tham
dự một sự sống, nên trở thành anh em với nhau, sống đức ái và trở nên chứng
nhân của Chúa Kitô.
Tạ ơn Chúa đã ban Bánh Hằng Sống, quà
tặng tình yêu thần linh cho chúng con. Mỗi lần rước Bánh Thánh Thể với lòng sốt
mến kính cẩn chúng con được cảm nến hương vị thiên đàng. Chúng con tạ ơn Chúa
đã luôn nuôi dưỡng và dẫn đưa chúng con vào sự sống đời đời. Amen.
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét