Trang

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Giao ước (4): Người con duy nhất của Thiên Chúa

Giao ước (4): Người con duy nhất của Thiên Chúa


 Thêm một bước để đọc hết 72 sách
Chúng ta đã qua ba đề tài – một nửa của khóa học này – tập trung vào cuốn sách đầu tiên của Thánh Kinh. Bây giờ them một bước để đọc hết 72 cuốn.
Đây là một thời điểm tốt để xem xét mục đích của chúng ta trong lớp này. Chúng ta đã xác định hàng loạt các giao ước Thiên Chúa làm trong Thánh Kinh như là chìa khóa để mở ra các ý nghĩa của Thánh Kinh. Hãy nhớ rằng, Thánh Kinh kể về câu chuyện tình Thiên Chúa là Cha đối với con cái của Ngài và kế hoạch của Ngài là cho tất cả mọi người thành một gia đình thánh. Thiên Chúa mở ra kế hoạch cứu rỗi thông qua một loạt các giao ước mà chúng ta đã xác định – các giao ước tạo dựng với Adam, lũ lụt với Nôê, giao ước với Abraham, giao ước với ông Môsê tại núi Sinai, giao ước với David và giao ước mới với chính Chúa Yêsu Kitô.
Nếu anh chị em hiểu rõ các giao ước này, anh chị em sẽ có cái nhìn rất sâu sắc về thế giới quan của Thánh Kinh. Điều này sẽ giúp anh chị em thấy tất cả các sách khác nhau của Thánh Kinh hòa với nhau thành một cuốn sách duy nhất. Đó là lý do tại sao chúng ta đã dành rất nhiều thời gian tìm hiểu sách Sáng thế và đó cũng là lý do tại sao chúng ta nghiên cứu những kinh nghiệm của người Do Thái được kể lại trong các sách Xuất Hành, Lêvi, Dân số và Đệ Nhị Luật.
Trở lại với đề tài đầu tiên – anh chị em đã nhận thấy chúng ta đã được thể hiện như thế nào trong những câu chuyện khác nhau của sách Sáng thế qua việc đối chiếu với gần một chục cuốn sách khác trong Cựu Ước, trong mỗi Tin Mừng, trong các thư tín Tân Ước và sách Khải Huyền.
Anh chị em nhớ ghi chú các xuất xứ Thánh Kinh đã đối chiếu để dung sau này, và chúng ta thấy mình đã hiểu Cựu Ước sâu hơn với ánh sáng Tân Ước.
Trong đề tài này đặc biệt là trong sách Xuất Hành, chúng ta sẽ tìm thấy hình ảnh và ý tưởng nổi bật lên một lần nữa trong Cựu Ước và Tân Ước – Môsê, ý tưởng về Con Chiên của Thiên Chúa, lễ Vượt Qua, và nhiều hơn nữa.

Câu chuyện xa xưa
Thiên Chúa tạo ra thế giới từ hư vô và tạo ra con người  có nam có nữ “trong hình ảnh của Ngài”, như con cái của Ngài, để cai trị vương quốc thần linh của Ngài trên trái đất. Thiên Chúa lập giao ước với họ, hứa sẽ ban phúc lành của Ngài trên họ, và thông qua họ, trên toàn thế giới cũng được phúc lành.
Nhưng Adam và Eva – con đầu lòng của Thiên Chúa – đã phá vỡ giao ước, bác bỏ quyền thừa kế của mình. Họ rời xa vườn địa đàng, con cái họ giết nhau và làm điều ác.
Vì vậy, Thiên Chúa tạo ra thế giới một lần nữa, để tiêu diệt kẻ ác trong lụt hồng thủy. Ngài bắt đầu xây dựng lại gia đình nhân loại của Ngài với Nôê. Nhưng Nôê cũng đã rơi xa huấn lệnh và rắc rối một lần nữa lấp đầy trái đất. Tháp Babel, biểu tượng nỗ lực của tất cả các quốc gia trên thế giới để xây dựng một tòa tháp cao trọc trời để vinh danh tên tuổi của họ, không phải để tôn vinh Danh Thiên Chúa.
Tại Babel, Thiên Chúa phân tán các quốc gia vào tứ phương của trái đất, phân chia gia đình nhân loại duy nhất bằng nhiều ngôn ngữ và văn hóa, gây nhầm lẫn cho họ và làm cho hô không thể hiểu và làm việc chung với nhau.
Thiên Chúa một lần nữa đi tìm người công chính, để tạo ra gia đình của Thiên Chúa theo ý Ngài định. Ngài đã lập một giao ước với Abraham và hứa cho Abraham một dòng con cháu lien tục tồn tại đến muôn đời, Qua dòng dõi này, Thiên Chúa sẽ ban phúc lành trên tất cả các gia đình và các quốc gia trên thế giới.
Vào cuối sách Sáng thế, cây gia phả của gia đình Abraham đã trở nên rất lớn. Họ là Yacop, người con yêu dấu của Isaac, và người con của Yacop làm thành 12 chi tộc. Từđây con cái Abraham đồng nghĩa với con cái Yacop hay Israel (tên mới của Thiên Chúa ban cho Yacop).
Trong bài học này, chúng ta sẽ xem thế nào là gia đình của Thiên Chúa phát triển từ một mạng lưới các bộ lạc dưới sự lãnh đạo của một vị cứu tinh do Thiên Chúa chỉ định – Môsê.

Ra khỏi Ai Cập, Con Ta
Môsê và Chúa Yêsu
Dân Do thái bị đe dọa, mọi bé trai sinh ra trên đất Ai Cập sẽ bị giết. Câu chuyện Giáng Sinh (Noel), chúng ta thấy vua Hêrôđê gửi quân tới Bêlem để tiêu diệt tất cả các con trai của người Do Thái mới sinh ra (x. Mt 2,16). Trong sách Xuất hành cho biết vua Pharaoh đã hành động tinh tế hơn. Ông buộc các bà đỡ đẻ Ai Cấp phải giết tất cả các con trai của người Do Thái (x. Xh 1,15-16).
Môsê, tình cờ, được cứu sống nhờ được đặt trong một “hòm” (nghĩa đen là “rổ cói” – x. Xh 2,3 – cùng một từ đó sử dụng cho Nôê và được hiểu là “chiếc tàu” – x. St 6,14).
Trẻ sơ sinh Môsê và Chúa Yêsu hài đồng sinh ra và được các thành viên gia đình cứu sống – đối với Môsê là mẹ và em gái của ông (x. Xh 2,1-10) và Chúa Yêsu là mẹ và cha nuôi (x.Mt 2,13-15; Xh 2,5-10) . Và cả hai vẫn sống lưu vong cho đến khi những người săn lung mạng sống của các Ngài đã chết (x. Mt 2,20; Xh 4,19).
Có rất nhiều điểm tương đồng giữa Môsê và Chúa Yêsu – Chúa Yêsu ăn chay trong 40 ngày và 40 đêm trong sa mạc. Môsê cũng đã làm như vậy (x. Mt 4:2; Xh 34,28) Cả Môsê và Chúa Yêsu đều đưa ra luật giao ước giữa Thiên Chúa với dân Ngài (x. Mt 5-7; Đnl 5,1-21).
Môsê là nguyên mẫu cho tất cả con người của Thiên Chúa như mô tà trong phần còn lại của Cựu Ước và Tân Ước. Các tác giả Tin Mừng, đặc biệt là Thánh Matthêu, mô tả Chúa Yêsu là “Môsê mới”, một nhà lãnh đạo mới – vua, vị cứu tinh và thầy dạy, bị khước từ và mang đau khổ của tiên tri.
Những câu chuyện của ông Môsê – đặc biệt là lễ Vượt Qua, tách nước biển cho dân qua Biển Đỏ, lang thang trong sa mạc, bánh hàng sống từ trời – mang ý nghĩa biểu tượng của Thánh Kinh cho người Công giáo.

Sinh ra người con đầu lòng của Thiên Chúa
Môsê được Thiên Chúa kêu gọi giải thoát người Do Thái khỏi nô lệ Ai Cập.
Điều gì thúc đẩy Thiên Chúa hành động? Ngài là “trung tâm của giao ước giữa Ngài với Abraham, Isaac và Yacóp” (x. Xh 2,24; Tv 105,8-11). Đó là lý do tại sao Ngài liên tục xác định với Môsê rằng Ngài là “Thiên Chúa của cha ngươi, Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Yacop” (x. Xh 3,6.13.15; 6,2-8).
Thiên Chúa đã cảnh báo Abraham trong một giấc mơ rằng họ sẽ phải làm nô lệ và bị áp bức tới 400 năm, nhưng Thiên Chúa sẽ giải thoát họ (x. St 15,13-15). Người Do Thái đã có mặt tại Ai Cập từ năm 430-30 (BC) năm. Người thân của tể tướng Yuse phải làm nô lệ trong 400 năm (x. Xh 12,40).
Đã đến lúc để Ngài thực hiện lời hứa của ông với Abraham – để làm cho con cháu của ông thành một dân lớn và ban cho họ một vùng đất đẹp và phong phú làm của riêng (x. St 28,13-15).
Thiên Chúa gửi Môsê đến nói với vua Pharaoh rằng “Thiên Chúa phán: Israel con Ta, đầu lòng của Ta” (Xh 4,22; Hc 36,11).
Chúng ta thấy Thiên Chúa ở đây một lần nữa cố gắng thiết lập gia đình thánh của Ngài. Chúng ta thấy điều này khi Ngài canh tân lời hứa của Ngài với Môsê: “Ta sẽ nhận các ngươi làm dân riêng, Ta sẽ là Thiên Chúa của các ngươi” (x. Xh 6,7). Dự kiến giao ước Ngài sẽ làm với họ tại Sinai (x. Xh 19,5).
Thiên Chúa trong sách Xuất hành thực sự tỏ lộ mình là Cha của Israel (x. Đnl 32,6). Ngài cứu con cái của Ngài (x. Xh 12,29-31), cho họ quần áo (x. Xh 12,35-36), hướng dẫn họ (x. Xh 13,21-22), nuôi họ (x. Xh 16,1-17,7) bảo vệ họ (x. Xh 14,10-29; 17,8-16), dạy cho họ (x. Xh 20,1-17; 21,1-23,33), và sống với họ (x. Xh 25,8; 40,34-38).
Từ đây tâm tình của Thiên Chúa được mở ra, không chỉ là Cha của duy mình Israel, nhưng Ngài còn là Cha của muôn dân tộc, quốc gia. Nhưng Israel là con đầu lòng, niềm tự hào của Ngài và là niềm vui của Ngài. Israel được gọi ra khỏi Ai Cập cho thấy các quốc gia khác cũng được giải thoát theo cách thức ấy. Nhưng Israel – và lãnh đạo của họ – phải được công chính trước khi họ rao giảng sự công chính cho các dân tộc khác. Đó là những gì đang xảy ra trong các phép lạ trước cuộc thách của vua Pharaoh (x. Xh 4,24-26).
Giao ước là quan trọng đối với Thiên Chúa. Không ai có thể được miễn chuẩn quy định của đó. Môsê đã vi phạm giao ước Abraham. Con trai ông, Gershom, đã không được cắt bì như Thiên Chúa đã truyền (x. St 17,9-14). Vợ Môsê, bà Zipporah, cũng có vấn đề, nên Môsê lại phải sống ngoài đất hứa.

Gây rắc rối cho Pharaoh
Vua Pharaoh bị trừng phạt, quốc gia của ông bị lên án, vì không tôn trọng quyền con đầu lòng của Thiên Chúa.
Pharaoh rơi vào sai lầm lớn là chế giễu “Thiên Chúa của Môsê” (x. Xh 5,2). Thiên Chúa dung 10 bệnh dịch để trừng phạt trừng phạt cả vua Pharaoh và trên nhiều vị thần của Ai Cập (x. Xh 12,12; Ds 33,4):
Dòng sống Nile của Ai Cập nên nguồn dịch bệnh (x. Xh 7,14-25). Heket, nữ thần ếch, được chế nhạo bởi dịch bệnh của ếch gây ra (x. Xh 8,1-15). Con bò thần, Apis, và con bò nữ thần Hathor, đang chửi rủa bởi bệnh dịch trên đàn gia súc (x. Xh 9,1-7). Và dịch bệnh của bóng tối là một lời khiển trách đến thần mặt trời, Re (x. Xh 10,21-23).
Học giả cho rằng mỗi bệnh dịch có thể được liên kết với các vị thần cụ thể của Ai Cập. Thậm chí bệnh dịch hạch cũng có thể được xem như là một cuộc tấn công vào các vị thần thống trị Ai Cập, bởi vì Pharaoh được tôn thờ như thần thánh và con trai của ông đã được “thần thánh hó” trong các nghi lễ đặc biệt.
Khi làm việc thông qua Môsê, Thiên Chúa đã được thể hiện quyền năng của Ngài – rằng Ngài là Thiên Chúa của Israel, là “một vị thần lớn hơn bất kỳ thần nào khác” (x. Xh 18,11; 9,16; 11,9).

Lễ Vượt Qua và “Chiên Vượt Qua”
Chúng ta phải đọc những câu chuyện của lễ Vượt Qua một cách cẩn thận. Câu chuyện này có ảnh hưởng lớn đến hình dạng và ý nghĩa của phần còn lại của Cựu Ước. Nó cũng cực kỳ quan trọng cho sự hiểu biết đức tin Công giáo về ý nghĩa của Thánh Giá, ơn cứu độ đã giành cho chúng ta trên thập giá, và việc tưởng niệm của cuộc thương khó mà chúng ta cử hành trong Thánh Lễ.
Câu chuyện lễ Vượt Qua như thể một trong những bộ phim truyền hình minh định Cựu Ước. Nhưng hơn thế nữa nó chỉ cho chúng ta trước bộ phim truyền hình xác định tất cả lịch sử cứu độ – sự hy sinh của Chúa Yêsu trên thập giá.
Kể từ những ngày đầu tiên, Hội Thánh hiểu sự đóng đinh và phục sinh như “Lễ Vượt Qua của Chúa” (x. GLCG 557-559, 1174, 1337, 1364, 1402). Bí Tích Thánh Thể là tưởng niệm của lễ Vượt Qua của Chúa.
Đó là lý do tại sao trong Thánh Lễ linh mục tuyên bố: “Đây là Chiên Thiên Chúa … phúc cho những ai được mời đến dự tiệc Chiên Thiên Chúa”.
Niềm tin cổ xưa của Giáo Hội dựa trên việc giải thích các câu chuyện Xuất hành, bắt đầu với Chúa Yêsu và các tác giả Tân Ước.
Trong Tin Mừng Yoan (chương 19), Yoan nhấn mạnh việc “chuẩn bị cho lễ Vượt Qua, và đó là khoảng giữa trưa”. Tại sao chú ý chi tiết này? Bởi vì đó là thời điểm chính xác khi các tư tế của Israel giết con chiên cho bữa ăn lễ Vượt Qua (Ga 19,14).
Sau đó, những người lính chế giễu Chúa Yêsu bằng một miếng bọt biển ngâm trong giấm, buộc vào cành hương thảo. Chúng ta thấy “cành hương thảo”. Đó là cùng một loại cành cây người Do Thái sử dụng để viết máu của con chiên Vượt Qua lên khủng cửa (Ga 19,29; Xh 12,22).
Và tại sao không một xương nào của chân Chúa Yêsu bị đánh giập (x. Ga 19,33,36)? Thánh Yoan giải thích bằng một trích dẫn từ Xuất hành, nói với chúng ta rằng đó là vì hai chân của con chiên Vượt Qua đã không bị đập gẫy (x. Xh 12,46; Ds 9,12; Tv 34,21).
Có nhiều điểm tương đồng chúng ta có thể rút ra trong Tin Mừng Yoan và trong các Tin Mừng khác. Chúa bị đóng đinh được trình bày trong Tân Ước như một hy lễ Vượt Qua – trong đó Chúa Yêsu vừa là Con Chiên không tì vết, và các Thượng Tế sát tế Chiên Con. Đối với các tác giả Tân Ước, những gì chúng ta đang đọc ở đây trong Xuất hành là một dấu hiệu cho thấy chỉ cho chúng ta hướng về Chúa Yêsu.
Trong lễ Vượt qua, Israel đã được tha thứ bằng máu của một con chiên hiến tế không tì vết sơn trên cửa nhà họ. Con chiên chết thay vì là người con đầu lòng, là hy sinh để nhân loại có thể sống (x. Xh 12,1-23,27). Nó cùng là lễ Vượt Qua của Chúa, tử nạn và Phục Sinh. Chiên Thiên Chúa chết để dân Thiên Chúa được sống, được cứu bởi “máu của Con Chiên” (x. Kh 7,14, 12,11, 5,12).
“Đối với con chiên vượt qua của chúng ta, Chúa Kitô, đã bị giết” (x. 1Cr 5,7). Trên thập giá, Thánh Phêrô nói với chúng ta, Chúa Yêsu là “Con Chiên không tì vết”. Bởi “máu châu báo” của Ngài, chúng ta được “chuộc” khỏi ách tội lỗi và sự chết (x. 1Pr 1,18-19).
Đó là những gì đang xảy ra ở đây trong sách Xuất hành. Con trai đầu lòng và con gái của Thiên Chúa được “chuộc” hay được “cứu chuộc” ra khỏi tình trạng nô lệ (x. Xh 6,6; 15,13; Tv 69,18; Is 44,24; St 48,10 ).
Người Do Thái được hướng dẫn để tưởng niệm lễ Vượt Qua đầu tiên hàng năm. Họ ăn con chiên Vượt Qua nướng với bánh không men. Và trong bữa tối cuối cùng của Chúa Yêsu, ăn lễ Vượt Qua, Chúa Yêsu chỉ thị phải nhớ lễ Vượt Qua của Ngài trong bí tích Thánh Thể, nơi mà chúng ta ăn thịt và uống máu của Người (x. Ga 6.53-58).

Sự hình thành của Cựu Ước
Hình ảnh cuộc Xuất hành mới
Hành động vĩ đại của Thiên Chúa giải thoát dân trong Xuất hành định hình bản sắc và trí tưởng tượng của người Do Thái. Xuất Hành là dấu hiệu linh thánh ghi khắc trên tất cả mọi người, đã làm cho dân Israel tin rằng họ là những người được Thiên Chúa tuyển chọn.
Điều này diễn tảtrong bài ca Môsê: “Ai trong bậc thần minh được như Ngài, lạy CHÚA? Ai sánh được như Ngài, Đấng rạng ngời thánh thiện, lập chiến công khủng khiếp, làm nên việc diệu kỳ? Còn dân đã chuộc về, Ngài yêu thương dìu dắt, lấy quyền lực dẫn đưa tới đất thiêng Ngài ngự. Khi vừa nghe tin đó, chư dân run lẩy bẩy; người xứ Phi-li-tinh phải đớn đau quằn quại. Kinh hoàng và sợ hãi ập xuống trên đầu họ. Cánh tay hùng mạnh Ngài làm chúng đờ như đá, bao lâu dân của Ngài vẫn còn đang qua biển, lạy CHÚA chúng con thờ, bao lâu dân Ngài tậu vẫn còn đang qua biển” (Xh 15,11.13.14.16).
Israel ghi nhớ những hành động vĩ đại của Thiên Chúa trong Xuất hành đã trở thành nền tảng xây dựng nên một quốc gia và là cơ sở cho tất cả hy vọng của dân Chúa trong tương lai.
Sau biến cố vượt qua Biển đỏ, dân chúng lại tội lỗi và lại phải sống ly hương thì các ngôn sứ lại tiên báo sẽ có cuộc Xuất hành mới do một Đấng Thiên Sai, một Môsê mới, người sẽ mang lại một sự cứu chuộc lớn hơn và giải thoát cho dân Chúa (x. Is 10,25-27; 11,15-16; 43,2,16-19; 51,9-11). Ngôn sứ Yêrêmia dự đoán cuộc xuất hành mới sẽ đánh dấu sự khởi đầu một “giao ước mới” (x. Gr 23,7-8; 31,31-33).
Trong Tân Ước, Chúa Yêsu là Môsê mới, khởi đầu một cuộc Xuất hành mới, người giải phóng dân Thiên Chúa từ kẻ thù cuối cùng – tội và sự chết. Chúng ta sẽ thấy tất cả điều này trong bài học cuối cùng, khi chúng ta nhìn vào Tân Ước chi tiết.
Chúng ta đọc câu chuyện vượt qua Biển Đỏ và những thử thách của Israel trong vùng hoang địa, chúng ta cần phải ghi nhớ làm thế nào những hình ảnh đó được hiểu trong Tân Ước. Trong suốt truyền thống của Giáo Hội, những sự kiện lịch sử đó được mô tả như là biểu tượng báo trước về Bí tích Thánh Tẩy và Thánh Thể.
Dân Do Thái đi qua vùng nước, bước vào tự do làm người Thiên Chúa tuyển chọn, vì vậy qua bí tích rửa tội, người Kitô hữu được giải thoát khỏi tội lỗi và trở nên con Thiên Chúa. Và như dân Israel nhận manna từ trời và nước từ tảng đá, người Kitô hữu được ban bánh bởi trời và của uống thần thiêng là Thánh Thể.
Thánh Phaolô viết: “Tất cả cha ông chúng ta đều được ở dưới cột mây, tất cả đều vượt qua Biển Đỏ. Tất cả cùng được chịu phép rửa dưới đám mây và trong lòng biển, để theo ông Môsê. Tất cả cùng ăn một thức ăn linh thiêng tất cả cùng uống một thức uống linh thiêng, vì họ cùng uống nước chảy ra từ tảng đá linh thiêng vẫn đi theo họ. Tảng đá ấy chính là Đức Kitô” (1Cr 10, 1-4),  

Thử thách trong hoang địa
Thánh Phaolô nói rằng chúng ta nên đọc các thử thách của Israel trong vùng hoang địa như những bài học thiêng liêng cho chúng ta (1Cr 10,11).
Mặc dù với tất cả các dấu lạ và kỳ công của Thiên Chúa, dân Do Thái ở Sinai trở nên bướng bỉnh không tin tưởng vào Thiên Chúa, Đấng đã giải cứu họ, sẽ quan tâm đến họ trên đường họ đi.
Ngay lập tức, họ cằn nhằn tại Mara rằng nước uống quá cay đắng – và Thiên Chúa trả lời bằng cách cho Môsê sức mạnh để làm cho nước nên ngọt (x. Xh 15,22-25).
Một tháng sau, họ đã phàn nàn về thức ăn trong sa mạc Sinai. Thiên Chúa nuôi họ bằng manna từ trời, đem lại cho họ bánh hàng ngày trong suốt 40 năm (x. Xh 16). Mana là một biểu tượng chỉ về Thánh Thể (x. Ga 6,30-59).
Dẫu vậy, dân vẫn cứng đầu, không tin. Họ bị khát tại Meribah và Masa nên đã thách thức Thiên Chúa: “Có Chúa ở giữa chúng ta hay không?” (x. Xh 17,2,7). Môsê bèn lấy gậy đập vào hòn đá, như Thiên Chúa hướng dẫn, và nước đổ ra cho người dân.
Bốn mươi năm sau, trong sách Đệ Nhị Luật, Môsê đã giải thích với người Israel rằng Thiên Chúa đã làm tất cả các điều này: “Anh (em) phải nhớ lại tất cả con đường mà ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), đã dẫn anh (em) đi suốt bốn mươi năm nay trong sa mạc, để bắt anh (em) phải cùng cực; như vậy Người thử thách anh (em) cho biết lòng dạ anh (em), xem anh (em) có giữ các mệnh lệnh của Người hay không. Người đã bắt anh (em) phải cùng cực, phải đói, rồi đã cho anh (em) ăn manna là của ăn anh (em) chưa từng biết và cha ông anh (em) cũng chưa từng biết, ngõ hầu làm cho anh (em) nhận biết rằng người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn sống nhờ mọi lời miệng ĐỨC CHÚA phán ra. Bốn mươi năm qua, áo anh (em) mặc đã không rách, chân anh (em) đã không sưng lên.
Suy nghĩ lại, anh (em) phải nhận biết rằng ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), giáo dục anh (em), như một người giáo dục con mình” (Đnl 8, 2-5)
Tại sao Thiên Chúa thử thách Israel nếu Ngài biết tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị? Câu trả lời sẽ tìm thấy ở dòng cuối cùng của huấn từ ông Môsê – thử thách của Thiên Chúa là một hình thức “kỷ luật của người cha”, muốn rèn luyện con mình.
Thiên Chúa không thử thách để học một cái gì đó từ dân Israel. Ngài thử thách để làm cho Israel mạnh mẽ hơn, để dạy mọi người biếtrằng họ cần đến Thiên Chúa, và không có Ngài, họ sẽ không có gì. Nhờ đó họ sẽ không nhầm lẫn sự tự do và thịnh vượng của họ do sức mạnh riêng của họ mà có.
Qua đó Thiên Chúa nói với họ, Ngài là Chúa (x. Đnl 8, 17-18)

Một Vương quốc tư tế, dân thánh
Tại Sinai, Thiên Chúa cho thấy mục đích chọn lựa của Ngài, rằng tại sao Ngài mang dân Israel ra khỏi Ai Cập trên cánh chim đại bàng và đưa họ đến với Ngài (x. Xh 19,4). Thiên Chúa muốn con trai đầu lòng của Ngài, dân của Ngài, là “một vương quốc tư tế, là dân thánh” (x. Xh 19,6).
Giao ước tại Sinai là một bước ngoặt trong lịch sử cứu độ. Khi Thiên Chúa làm một giao ước, Ngài làm cho một gia đình, Ngài làm cho mọi người thân với Ngài, những con trai và con gái của Ngài.
Hình ảnh trong Cựu Ước được bắt nguồn từ hình ảnh gia đình cổ xưa. Trong gia đình cổ xưa, người cha là “ông vua” – người cai trị, người ra luật và người bảo vệ gia đình – và “tư tế” – hướng dẫn gia đình trong sự thờ phượng và sự hy sinh. Con trai “đầu lòng” là người thừa kế vai trò vua và tư tế của cha.
Kể từ Adam, Ngài đã tìm kiếm một “con trai đầu lòng” xứng đáng với Ngài – để bảo vệ và gìn giữ các thụ tạo của Ngài, để sống mật thiết với Ngài.
Adam là người cai quản có tính sáng lập, ông đưa ra chức năng tư tế để bảo vệ và gìn giữ mọi thụ tạo của Thiên Chúa (x. St 1,26, 2,15). Nôê cũng là cha của một gia đình, và gia đình của ông đã trở thành “con đầu lòng” mà Thiên Chúa sẽ cư ngụ trên trái đất một lần nữa sau cơn hồng thủy. Sau đó, Thiên Chúa đã chọn Abram, có nghĩa là “cha vĩ đại”, và làm cho Abraham thành “Cha của nhiều người”(ý nghĩa tên từ “Abraham”).
Thông qua tất cả lịch sử, chúng ta thấy Thiên Chúa buộc phải bỏ qua những người con đầu lòng, vì họ quá tự hào, quá bất công và bạo lực như Cain, Ismael, Esau. Thật vậy, trong số các dòng tộc của sách Sáng thế chỉ có dòng tộc của Sem là tín trung.
Nhưng Thiên Chúa vẫn trung thành với kế hoạch và lời hứa của Ngài. Với Israel, người con đầu tiên Ngài sinh ra, Ngài lại bắt đầu một lần nữa. Họ sẽ có Thiên Chúa là thành viên gia đình, họ là những người thừa kế của Thiên Chúa. Môsê đã nói rằng người con đầu lòng ở Israel được thánh hiến cho Thiên Chúa, dành riêng cho việc tế lễ cho Thiên Chúa (x. Xh 13,2,15; 24,5).
Tại Sinai, Thiên Chúa mạc khải rằng Ngài muốn Israel là gia đình của các quốc gia gồm dân tư tế và vương đế.
Gia đình của Thiên Chúa thành một quốc gia – nhưng không phải là một quốc gia như các quốc gia khác. Israel là “một dân thánh” để riêng ra từ các quốc gia khác.
Giao ước tại Sinai, như chúng ta đã thấy, được thiết kế để thực hiện lời hứa của Thiên Chúa thông qua con cháu của Abraham, Ngài sẽ ban phúc cho tất cả các quốc gia trên thế giới. Vì vậy, Israel đang được thánh hiến tại Sinai như một “ánh sáng cho các dân tộc”, dẫn họ đi trong thánh thiện (x. Is 42,6; 49,6).
“Vậy giờ đây, nếu các ngươi thực sự nghe tiếng Ta và giữ giao ước của Ta, thì giữa hết mọi dân, các ngươi sẽ là sở hữu riêng của Ta. Vì toàn cõi đất đều là của Ta” (Xh 19,5).
Để trải nghiệm sự gia trì của lời hứa, Israel phải giữ giao ước với Ngài, tuân theo các điều khoản của giao ước (được nêu ra trong Xuất hành 20-23). Nếu họ không giữ giao ước của Thiên Chúa, họ cũng có thể “không có Người” (x. Đnl 32,21, Hs 1,09; 1Pr 2,10).
Đọc Mười Điều Răn như một luật giao ước trong gia đình, một nề nếp gia đình. Các luật này đã được đưa ra để quản lý các mối quan hệ trong gia đình quốc gia ngày càng tăng nhanh của Israel – bao gồm các điều khoản để giải quyết tranh chấp, để đối phó với những người nô lệ, để xử lý hành vi bạo lực, để thực hiện bồi thường cho hành vi trộm cắp hoặc gây thiệt hại tài sản cho người khác, và làm thế nào để liên hệ với Thiên Chúa và quyền con người.
Sau khi nghe những lời của Thiên Chúa, Israel thề sẽ giữ giao ước (x. Xh 19,08, 24,3,7). Môsê xây dựng một bàn thờ với mười hai trụ cột, tượng trưng cho tất cả các bộ lạc của Yacop đã chấp thuận giao ước (x. Xh 24,4).
Sau đó ông lấy máu động vật sát tế và rắc nó trên người, gọi đó là “máu giao ước mà Chúa đã lập cùng các ngươi” (x. Xh 24,8). Máu là biểu tượng của mối quan hệ gia đình, làm cho Israel thành con cái của Thiên Chúa.
Chúa Yêsu dùng những lời tương tự tại bữa tối tiệc ly, nhưng bổ sung thêm từ “mới” – nói với chúng ta rằng máu Ngài đổ ra trên thập giá vì nhiều người, Thiên Chúa thực hiện một Giao ước mới (x. Mc 14,24; Mt 26,28).
Đây là một dấu hiệu cho chúng ta biết những gì chúng ta đang đọc trong Xuất hành “tiên báo” Giao Ước Mới – đó là thực hiện một phần của kế hoạch của Thiên Chúa. Việc thực hiện cuối cùng sẽ đến với Chúa Yêsu.
Giao Ước Mới đây sẽ là “người” (có nghĩa là “cho tất cả mọi người”). Trong Tân Ước, Chúa Yêsu hứa mười hai tông đồ của Ngài sẽ ngồi phán xét trên mười hai chi tộc Israel (x. Lc 22,30) và như bàn thờ tại Sinai được xây dựng trên những trụ cột của mười hai chi tộc, Giáo Hội của Chúa Yêsu sẽ thành lập trên “mười hai Tông Đồ của Con Chiên” (x. Kh 21,12.14).
Tất cả các giao ước được “niêm phong” (xác nhận) với một bữa ăn có nghi lễ, đó là lý do tại sao Môsê và 70 người già ngồi ăn trước sự hiện diện của Thiên Chúa (x. Xh 24,9-11).
Sau đó, khi Israel sống cảnh lưu đầy do phá bỏ giao ước, các tiên tri sẽ nhớ lại sự thân mật với Thiên Chúa – ăn uống trong sự hiện diện của Ngài – và dạy cho mọi người hy vọng cho ngày của một bữa tiệc thần linh mới, khi họ sẽ một lần nữa được ăn trước sự hiện diện của Thiên Chúa trên núi thánh của Ngài (x. Is 55,1-3; Cn 9,1-6).
Hy vọng này cũng được hoàn thành trong Chúa Yêsu, người nói về Chúa Cha kêu gọi một bữa tiệc cưới của Con Thiên Chúa (x. Mt 22,1-14) và mô tả vương quốc của Thiên Chúa như một bữa tiệc lớn (x. Lc 14,12 -24).

Vụ bò vàng
Không lâu sau khi Israel phê chuẩn giao ước với Thiên Chúa, so với những người rơi vào sùng bái ngẫu tượng. Môsê đi lên núi để nhận được hướng dẫn tỉ mỉ về việc xây dựng và trang trí hòm bia Thiên Chúa (x. Xh 25-31), trong khi đó dân chúng ở dưới chân núi tạo ra con bò vàng và bắt đầu thờ nó.
Các giáo sĩ Do Thái cổ đại nói rằng ăn trái cấm là Adam, thờ bò vàng là Israel. Đó là một mùa thu thứ hai của ân sủng. Con bò là hình ảnh của thần Apis, thần sinh sản được dân Ai Cập thờ phượng. Như Môsê đã làm, họ xây dựng một bàn thờ, và dậy sớm để tế lễ cho con bò vàng, ăn uống một bữa ăn lễ (x. Xh 32,1-6).
Thiên Chúa giận Israel. Chúng ta nhận thấy sự thay đổi trong ngôn ngữ của Thiên Chúa. Ngài không còn nói về người Do Thái như những người đặc biệt của Ngài nữa (x. Xh 3,10, 5,1, 6,7). Ngài nói với Môsê rằng người Do Thái là “những người anh chị em, người mà ngươi đã đưa ra khỏi đất Ai-cập” (x. Xh 32,7).
Môsê cầu thay cho dân chúng, thậm chí sẵn sàng phải chịu lời nguyền để cứu dân – xóa tên con khỏi sách sự sống (x. Xh 32,31-32).
Mặc dù họ đáng phải chết vì vi phạm giao ước – có 3.000 bị các Lêvi giết – Nhưng các điều kiện của Israel là mãi mãi thay đổi. Không bao giờ còn là một “vương quốc tư tế và một dân thánh” cho đến khi xuất hiện Giáo Hội, Thiên Chúa lập lại kế hoạch tạo ra một vương quốc tư tế(x. 1Pr 2,5,9, Kh 1,6).
Bốn chương đầu tiên của sách Dân số cho chúng ta biết những gì sẽ xảy ra ngay lập tức sau khi sự việc thờ con bò vàng. Môsê có một điều tra dân số phức tạp (mà từ đó các cuốn sách được tên của nó như một cuốn sách về “dân số”) và thiết lập quyền lực cho các thầy Lêvi.
Lêvi là chi tộc không tôn thờ con bò vàng và là những người duy nhất đáp lời kêu gọi theo Thiên Chúa của Môsê (x. Xh 32,26) được phong tư tế làm công cụ của Thiên Chúa (x. Xh 32,26-29). Người đàn ông chi tộc Lêvi được chọn vào vị trí con trai đầu lòng (x. Ds 3,11-13. 45).
Lần đầu tiên, một sự phân biệt sẽ được thực hiện giữa tư tế và người giáo dân. Và như là lần đầu tiên sinh ra chức linh mục (x. Xh 13,2.15; 24,5). Bất kỳ ai không phải là người chi tộc Lêvi thực hiện chức năng tư tế sẽ “phải bị xử tử” (x. Ds 3,10).

Sau chuyện con bò vàng
Đọc sách Lêvi
Từ nay mối quan hệ giữa Thiên Chúa và con người thay đổi. Thiên Chúa không thể sống giữa dân của người. Từ này các thầy Lêvi là trung gian giữa Thiên Chúa và loài người.
Lêvi là một phần đổi mới các giao ước đã thiết lập sau vụ nổi loạn con bò vàng. Tội lỗi của Israel rất nghiêm trọng đến mức phải ra đời Đệ Nhị luật.
Mười Điều Răn đã là một luật luân lý, còn Đệ nhị luật là tư pháp, nghi lễ, liên quan đến sự trừng phạt người tội phạm và các quy tắc cho việc hiến tế xúc vật. Đệ nhị luật rang buộc dân Israel sau khi họ thờ bò vàng. Thánh Kinh phải dùng phần còn lại của sách Xuất hành (chương 33-40), toàn bộ các Sách Lêvi và mười chương đầu tiên của sách dân số, để giải thích Đệ nhị luật.
Hãy nhớ trong tâm trí khi anh chị em đọc các chương sách Lêvi. Nó là cẩm nang cho các thầy tư tế Lêvi. Trước khi con bò vàng, chi tộc Lêvi không có vị trí gì đặc biệt. Sau khi vụ con bò vàng, chi tộc Lêvi trở nên cần thiết. Khi anh chị em đọc sách Lêvi, chúng ta không nên ám ảnh những quy định, bởi vì người Công giáo không làm theo các quy định phức tạp đó. Hãy nhớ chẳng quá, sách Lêvi là một sự tiếp nối của câu chuyện Xuất hành, của gia đình Thiên Chúa.
Chúng ta lưu ý hình ảnh sát tế các con vật thật kinh khủng, và Thiên Chúa chẳng muốn những con vật đó phải chết. Thay vào đó, Thiên Chúa muốn con người khen ngợi với tinh thần khiêm nhường, thống hối và lại bước đi trong đường lối của Ngài (x. Tv 50,8-14; Tv 51,18-19).
Hệ thống lễ tế đền tội được áp dụng trên cả nước đã dùng ba loài động vật để hiến tế là gia súc, cừu và dê – tất cả đều là những con vật được tôn kính như các thần thánh của người Ai Cập.
Thiên Chúa đã được xử lý như thế để trừ cơn nghiện thờ ngẫu tượng. Chúng ta đã thấy cứu “Israel” ra khỏi “Ai Cập” dễ dàng hơn để “Ai Cập” ra khỏi “Israel”.
Việc xác tế xúc vật nhắc nhớ sự kiện bội đạo của dân Israel. Mỗi ngày họ sẽ bị buộc phải hồi tưởng lại những tội lỗi của họ và làm việc đền tội qua nghi lễ giết mổ các “vị thần” (xúc vật) mà họ từng tôn thờ. Bằng cách này, Thiên Chúa hy vọng giải thoát Israel khỏi ách nô lệ ngẫu tượng (x. Gs 24,14; Ed 20,7-8; Cv 7,39-41).

Thế hệ thứ hai
Người Lêvi đã là thế hệ hỗ trợ thứ hai của Israel, để dạy cho họ những cách nên thánh thiện, để thế hệ này sẽ không rơi trở lại như thế hệ đầu tiên. Chúng ta thấy trong những câu chuyện được kể lại trong sách Dân số, bắt đầu với sự ra đi của những người từ núi Sinai (x. Ds 10,11).
Sách Dân số kể về câu chuyện của thế hệ thứ hai của những công việc khó nhọc của Israel trên đường đến miền đất hứa. Con cái của những người được giải thoát khỏi Ai Cập đã không trung thành hơn so với cha mẹ của họ. Cuối cùng họ bị kết án phải đi lang thang bốn mươi năm, “đau khổ cho sự bội phản [của họ]” (x. Ds 14,33-34).
Ngay cả trong bối cảnh tái phạm của họ, Thiên Chúa đã đem lại cho chúng ta những dấu hiệu của Đấng Cứu Chuộc:
Môsê giương cao con rắn đồng để chữa lành cho người Do Thái cứng lòng, báo trước cho chúng ta dấu hiệu Thánh giá (x. Ds 21,4-9; Ga 3,14).
Và tiên báo của Balaam về người Do Thái, được Thiên Chúa dung để tiên báo rằng một ngôi sao sẽ mọc lên hơn Yacop và các nhà lãnh đạo sẽ xuất từ Israel. Chúng ta nhớ đến lời tiên tri này trong Phụng Vụ của mùa Giáng sinh. Balaam có gì đó giống các nhà đạo sĩ (x. Ds 24,15-17; Mt 2,1-12).
Tuy nhiên, sự bất trung của thế hệ thứ hai lên đến đỉnh điểm ở biên giới phía đông của đất hứa, ở vùng đồng bằng Môab. Có Israel bị quyến rũ tôn thờ thần Baan của Phêô, một thần của người Môab (x. Ds 25).
Lưu ý những điểm tương đồng giữa câu chuyện này và câu chuyện con bò vàng (x. Xh 34). Thờ cúng tà thần lễ kèm với nghi thức vô đạo đức, người Do Thái bị trừng phạt bằng cách bị giết hàng loạt. Trong sự kiện con bò vàng, người Lêvi phân biệt mình với dân phản bội bằng thanh kiếm và lòng nhiệt tình của họ. Ở đây, một người Lêvi, Phinê, cũng có thanh kiếm trong sự nhiệt tình của mình, giết một cặp vợ chồng sùng bái ngẫu tượng. Ông là thượng tế – “các cam kết của một tư tế đời đời” (xem số 25:13).

Đệ Nhi Luật
Những gì liên quan đến con bò vàng là thế hệ đầu tiên tại Sinai, thờ thần Baan của Phêô là thế hệ thứ hai trên vùng đồng bằng Môab.
Sách Dân số mô tả tại sao Đệ Nhị Luật lại cần thiết. Đệ nhị luật được viết 40 năm sau khi xuất hành – khi đó việc hình thành 12 chi tộc đã rõ ràng. Đệ nhị luật được viết ngay sau khi dân đã bỏ đạo và tội lỗi thờ Baan của Phêô.
Chú ý đây là luật pháp của Môsê, không phải của Thiên Chúa. Đó là một sự khác biệt lớn giữa các Luật được đưa ra tại Sinai, được trình bày như lời của Thiên Chúa, được Thiên Chúa giao trực tiếp. Đệ Nhị Luật là luật pháp của Môsê, và như Chúa Yêsu giải thích, đó là một quy luật cho những người lòng chai dạ đá (x. Mt 19,8).
Căn cứ vào cuộc Xuất hành, Môsê biết mọi người có thể sẽ không được sống theo pháp luật của Sinai, mà các tiêu chuẩn của sự thánh thiện đặt ra chỉ cho người Lêvi. Đệ Nhị Luật là luật cho những đứa con bướng bỉnh. Điều đó giải thích tại sao trong Đệ Nhị Luật, ông Môsê nhắc đến việc truy tầm Thánh Kinh, các điều khoản mà dường như hoàn toàn trái ngược với giao ước tại Sinai.
Trong số những điều đó, Môsê cho phép ly dị và tái hôn (x. Đnl 24,1-4); việc lấy vợ nô lệ ngoại kiều (x. Đnl 21,10-14), và chiến tranh diệt chủng chống lại người xứ Canaan (x. Đnl 20,16-17) . Trong một số trường hợp, những nhượng bộ này làm “tệ nạn ít hơn”. Ví dụ, người dân được hướng dẫn để giết dân Canaan, vì nếu không họ có thể sẽ rơi vào thờ cúng các vị thần của dân xứ Canaan.
Đây không phải là luật thánh của Chúa, đây là pháp luật ưu đãi của Môsê, thỏa hiệp của mình với một dân cứng đầu cứng cổ.
Không phải là Thiên Chúa đã từ bỏ ý tưởng rằng mọi người bao giờ cũng có thể là thánh. Bằng cách yêu cầu Israel cúng tế con đầu lòng đàn gia súc (x. Đnl 15,19-20) tại khu trung tâm (x. Đnl 12,5-18), Môsê hy vọng nhắc nhở Israel về ơn gọi trở nên thánh thiện. Nhưng tiêu chuẩn cho người dân thấp hơn nhiều so với yêu cầu cho các thầy Lêvi.
Các học giả đã lưu ý rằng trong khi các giao ước Xuất hành tương đồng với “giao ước gia đình” trong thế giới cổ đại, thì Đệ Nhị Luật giống như các loại cam kết sẽ làm cho vương quốc với các quốc gia chư hầu sau khi chinh phục và nô dịch chúng.
Đệ nhị luật là một gánh nặng nề đặt trên vai Israel, nó có sức thanh tẩy sự chai lỳ của con tim. Môsê tiên báo luật này không giúp dân tránh được những hậu quả của tội phản bội giao ước. Trong thực tế, ông tiên đoán rằng tất cả những lời rủa sả của giao ước một ngày nào đó sẽ xảy ra với Israel (x. Đnl 30,1-10; 31,16-29).
Đầu tiên, Môsê dường như cho thấy những lời rủa sả là có điều kiện “nếu anh chị em không nghe theo tiếng Chúa” (x. Đnl 28,15), và mô tả chi tiết những hình phạt tàn nhẫn là thành kẻ tha hương, bị cướp đoạt và các loại tương tự (x. Đnl 28,16-68).
Hai chương sau Môsê đảm bảo rằng tất cả những lời nguyền sẽ rơi vào Israel. Nhưng khi họsám hối, Môsê hứa, Đức Chúa sẽ một lần nữa tiết chế hình phạt cho họ, một lần nữa tỏ lòng thương xót “nếu anh chị em và con của anh chị em quay trở lại với Chúa, Thiên Chúa của ngươi, và nghe tiếng Người” (x. Đnl 30,1-2).
Môsê nói tiên tri những lời nguyền Israel sẽ trải qua, nhưng cuối cùng sẽ khiến họ ăn năn. Và tại thời điểm đó, Môsê nói tiên tri: “ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), sẽ cắt bì tâm hồn anh (em) và tâm hồn dòng dõi anh (em), để anh (em) yêu mến ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), hết lòng hết dạ, ngõ hầu anh (em) được sống” (Đnl 30,6).
Chú ý trước đó, Môsê đã ra lệnh cho làm phép cắt bì trái tim của họ (x. Đnl 10,16). Nhưng ở đây, vào cuối Đệ Nhị Luật, Môsê nhận ra rằng Israel không có khả năng đó – rằng chỉ có ân sủng của Thiên Chúa mới có thể thay đổi trái tim của dân chúng.
Đây là lời hứa mà các tiên tri dạy Israel hy vọng trong thời lưu đầy và bị giam cầm.
Ezekiel hứa Thiên Chúa sẽ ban cho dân người một trái tim mới, lấy đi trái tim bằng đá của họ (x. Ed 36,22-28). Yêrêmia chỉ nói đặc biệt về một “giao ước mới”, rằng Thiên Chúa sẽ viết luật pháp của Ngài trên trái tim của con người (x. Gr 31,31-33).
Những lời hứa chờ đợi sự xuất hiện của Chúa Yêsu Kitô. Môsê đã tiên đoán sự xuất hiện của “vị tiên tri như tôi” (x. Đnl 18,15). Chúa Yêsu sẽ là vị tiên tri này (x. Ga 6,14; 7,40; Cv 3,22, 7,37).
Sách Đệ Nhị Luật kết thúc với việc Môsê chết năm 120 tuổi trên đỉnh núi Nebo. Đất hứa cho Abraham, Isaac và Yacob trong tầm nhìn của Môsê, nhưng không phải để Mosê đi vào.

Câu hỏi giúp nhớ lại đề tài
1. Những gì là điểm tương đồng giữa cuộc đời của Môsê và Chúa Kitô?
2. Giao ước gì được Đức Chúa xem là “tâm” trong việc giải thoát Israel khỏi cảnh nô lệ ở Ai Cập?
3. Thiên Chúa được mô tả trong Exodus như một người Cha yêu thương của con trai đầu lòng của Ngài là Israel như thế nào?
4. Tại sao sự đóng đinh và phục sinh của Chúa Yêsu được gọi là “Lễ Vượt Qua của Chúa”? Tại sao là lễ Vượt Qua của Chúa giống lễ Vượt Qua của Israel trong Xuất hành?
An Thanh, CSsR
Viết theo tài liệu của St Paul Center

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét