Việc Hình Thành
Kinh Thánh
Lịch Sử Giáo Hội Công Giáo - Chương 4:
Việc Hình Thành Kinh Thánh
CUỘC LỮ HÀNH ÐỨC TIN
LỊCH SỬ GIÁO HỘI CÔNG GIÁO
Chương 4: VIỆC HÌNH THÀNH KINH TIN KÍNH
Bốn Công Đồng Chung Đầu Tiên
LỊCH SỬ GIÁO HỘI CÔNG GIÁO
Chương 4: VIỆC HÌNH THÀNH KINH TIN KÍNH
Bốn Công Đồng Chung Đầu Tiên
Công đồng chung Nicea Phần I : GIÁO HỘI THỜI THƯỢNG CỒ
* Truyền thống : Các Giáo Phụ
Phần II : GIÁO HỘI THỜI TRUNG CỒ
Phần III : GIÁO HỘI THỜI PHỤC HƯNG
Phần IV : GIÁO HỘI THỜI HIỆN ĐẠI
Phần V : GIÁO HỘI VIỆT NAM
|
Các Kitô hữu
tiên khởi không quan tâm đến triết lý, thần học. Họ làm chứng về Đức Kitô, Đấng
gọi Thiên Chúa duy nhất của Kinh Thánh là Cha và đã phái Thánh Linh đến với họ.
Họ rửa tội nhân danh Cha và Con và Thánh Thần (Mt 28,19). Thế nhưng phải nói
thế nào cho thế giới chung quanh hiểu niềm tin đó ? Tại sao Thiên Chúa duy nhất
vừa là Cha là Con, là Thánh Thần ? Tại sao một nhân vật chào đời, sống rồi
chết, lại là Chúa, vì Chúa thì bất biến ?
Kinh Tin Kính các tín hữu nay vẫn đọc ngày
Chúa nhật, là kết quả của bốn công đồng chung các Giám mục, là những vị hữu
trách trong Giáo Hội. Bản kinh đã được hình thành khá vất vả, với nhiều tranh
chấp lẫn bạo lực, nhiều xung đột cá nhân, văn hóa, khu vực, tù đày, gây gỗ, đồ
máu, sự can thiệp của chính quyền và quân đội ... Đó là hậu trường của việc
hình thành Kinh Tin Kính.
Từ thế kỷ thứ II, để bảo vệ niềm
tin độc thần của Thánh Kinh, nhiều người tìm nhưng cách giải thích
khác nhau về niềm tin Ba Ngôi trong công thức rửa tội. "Ảo thân
thuyết" nói Đức Giêsu có thân xác giả, "Nghĩa tử thuyết" nói
Ngài là người thường được Chúa nhận là Con. Kẻ thì bảo Cha ở trong Con và đồng
thụ nạn, kẻ lại nói Con thấp hơn và lệ thuộc vào Cha. Họ thường dựa vào Ga 14,28
: "Cha Tôi cao trọng hơn Tôi" để quả quyết như vậy.
Sau biến cố 313, các cuộc tranh luận không
dừng ở địa phương nữa nhưng lan nhanh khắp đế quốc. Nổi bật là lối giải thích
của Linh mục Ario. Ario phụ trách giáo xứ Baucalis thuộc giáo phận Alexandria,
vốn đạo đức và tài năng, được nhiều người mến chuộng. Ông muốn bảo vệ Thiên
Chúa duy nhất, chỉ mình Ngài không có khởi sự. Vì thế ông nói Chúa Con có khởi
sự được tạo dựng, không đồng bản tính với Cha; Ngôi Lời bất toàn, đồi thay và
chỉ được gọi là Chúa ...
Alexandro, Giám mục Alexandria không chấp
nhận điều đó. Chúa Con, Lời Thiên Chúa phải hiện hữu từ vĩnh cửu như Cha. Vì
nếu Ngài không phải là "Thiên Chúa làm người" thì con người không thể
được Thiên Chúa hóa và không được cứu độ. Năm 318, Ario và một số thân hữu bị
vạ tuyệt thông. Nhưng ông không bỏ cuộc, ông thuyết phục nhiều bạn học cũ trong
đó có Giám mục Eusebio. Cuộc tranh luận giữa hai phe bùng nổ từ trong rạp hát
ra đến chợ búa, công trường. Ario còn viết một số tác phẩm và ca vè dân gian bênh
vực cho ý tưởng của mình.
Hoàng đế Constantin, sau khi thống nhất đế
quốc, đã tìm cách vãn hồi trật tự. Ông nghĩ đây là cuộc tranh luận về từ ngữ
như triết học nên ra lệnh cho đôi bên phải giải hòa. Đến khi thất bại, hoàng đế
nghe Giám mục Osio cố vấn, viết thư mời tất cả các Giám mục về dự công đồng.
Ông tin rằng sự hiệp nhất của Giáo Hội ảnh hưởng lớn đến sự hiệp nhất của đế
quốc.
Có đến 318 nghị phụ từ khắp nơi đồ về (300
Giám mục Đông phương, 2 linh mục Roma). Mới hôm nào còn trốn chui trốn nhủi,
nay các nhà anh hùng bỡ ngỡ đoàn tụ trong lâu đài lộng lẫy. Cuộc tranh luận kéo
dài một tháng trong ôn hòa. Nhóm Ario bị kết án. Giám mục Osio đưa ra bản Kinh
Tin Kính trong đó khẳng định Chúa Con đồng bản tính (Homoousios)
với Chúa Cha, xác định Cha và Con bằng nhau hoàn toàn. Ario và 2 giám mục theo
ông bị đày qua Ba Tư. Ba giám mục khác không đồng ý nhưng ký nhận, về sau rút
lại, bị phát lưu qua Gallia.
Ngoài ra công đồng cũng chỉnh đốn một số
kỷ luật Giáo Hội : ngày lễ Phục Sinh vào chúa nhật, hạn chế việc giáo sĩ sống
với phụ nữ. (Công đồng Elvira năm 300 ra luật độc thân giáo sĩ cho Tây Ban
Nha). Đức cha Paphnuce tuy độc thân, đã đề nghị đừng áp đặt luật đó cho mọi
giáo sĩ. Về thứ tự các Giáo đoàn lớn ta thấy : Roma, Alexandria, Antiokia,
Giêrusalem.
Thỏa hiệp trong công đồng Nicêa chẳng bao
lâu bị đặt lại vấn đề. Nhiều người không đồng ý chữ Homoousios vì không có
trong Kinh Thánh. Họ cảnh giác sợ rơi vào lạc giáo không phân biệt Cha với Con.
Đa số các vùng Đông phương theo họ, trừ thánh Athanasio, Giám mục Alexandria
(+373). Giáo hội bên Tây vẫn trung thành với Nicêa ... Để xoa dịu quần chúng,
Hoàng đế phát lưu Athanasio, mở công đồng Tyro (335), ân xá cho Ario và đón ông
về cách trọng thể (năm sau ông qua đời).
Thời hoàng đế Constans, việc chia rẽ càng
gia tăng. Tại Công đồng Sardica (343), Đông phương đòi kết án Athanasio. Từ năm
351, hoàng đế Constantius theo hẳn Ario. Phía Latinh bị lưu đày : đức Liberio,
thánh Hilario, giám mục Osio thành Cordoba ... Đức Liberio bị áp lực, đã kết án
những ai dùng từ homoousios để truyền bá thuyết Sabellius (Hình thái Thuyết :
một Chúa với ba hình thức). năm 359, hoàng đế thành công khi đưa ra công thức
homoios : "Chúa Giêsu giống Chúa Cha theo như Kinh Thánh dạy". Thánh
Giêrônimô tỏ ra đau đớn kêu lên : "Cả thiên hạ bỡ ngỡ, khi thấy mình thuộc
về Ario". Riêng Antiokia bị chia thành năm nhóm với những Giám mục cho
môỵi nhóm.
Cùng trong hướng suy nghĩ của Ario, khoảng
năm 360, Macêdonius, giáo chủ Constantinopoli chối Thánh Linh không phải là
Thiên Chúa. Một vấn nạn thần học mới được đặt ra. Thánh Basilio và Grêgoriô
Naziano đã tìm thấy một cách trình bày mới, bằng cách phân biệt bản tính
(Ousia) và ngôi vị (Personna). Một Chúa, một bản tính, ba ngôi vị. Lối trình
bày mới vừa diễn tả được việc đồng bản tính vừa thoát khỏi "Hình Thái
Thuyết" của Sabellius.
Hoàng đế Théodose, người tuyên bố Kitô
giáo là quốc giáo, đã quyết định chấm dứt các tranh luận. Năm 381, hoàng đế
triệu tập Công đồng Constantinopoli với 181 giám mục Đông phương, nhưng 36 vị
theo Macêdonius bỏ về. Công đồng lấy lại Kinh Tin Kính Nicêa và thêm lời tuyên
tín về Thánh Thần "Tôi tin kính Đức Chúa Thánh Thần là Thiên Chúa và là
Đấng ban sự sống, Người bởi Chúa Cha mà ra, Người cùng được phụng thờ và tôn
kính với Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con"...
Về Đức Chúa Con, công đồng thêm :
"Bởi phép Đức Chúa Thánh Thần, Người đã nhập thể trong lòng Trinh Nữ Maria
và đã làm người...". Các giám mục Pháp và Bắc Ý cũng họp nhau tại Aquiléa
truất phế các giám mục theo Ario. Phe Ario biến dần, chỉ còn sót lại nơi dân
German do giám mục Wulfila phổ biến.
Sau khi xác tín về Chúa Ba Ngôi, các tranh
luận xoay quanh mầu nhiệm Nhập Thể, việc kết hiệp giữa thiên tính Ngôi Lời và
con người Đức Giêsu. Ngôi Lời vĩnh cửu còn Đức Giêsu được sinh ra, chịu chết.
Ta có thể nói Thiên Chúa sinh ra, chịu nạn chịu chết không ?
Appolinarius, giám mục Laodicea (+390),
bạn của thánh Athanasio tìm cách giải quyết. Theo triết học thời đó, Đức Giêsu
như mọi người gổm xác và hổn. Nơi Ngài linh hổn được Ngôi Lời đảm nhiệm. Đức
Giêsu không thể phạm tội. Nhưng ngay sau đó, nhiều người có cảm tưởng
Appolinarius phủ nhận việc cứu chuộc. Họ nói : chỉ những gì của con người được
Đức Kitô đảm nhiệm mới được cứu độ.
Thời đó có hai khuynh hướng thần học :
Tại Alexandria : người ta khởi từ Ngôi Lời, nhấn mạnh sự duy nhất nơi Đức Kitô. Đức Kitô là Ngôi Lời mang xác phàm, đó là điều kiện để con người được thần hóa (lược đồ Ngôi Lời - Xác).
Tại Antiokia : người ta nhấn mạnh về hai phương diện nơi Đức Kitô, khởi từ hai bản tính để đi đến thống nhất. Họ cố bảo vệ trọn vẹn nhân tính Đức Giêsu (lược đồ Ngôi Lời - Người).
Hai quan điểm trên đưa đến cuộc tranh luận gay gắt giữa hai đối thủ tương xứng là thánh Cyrillo d'Alexandria và Nestoriô ở Constantinopoli. Vị Giám mục ở đế đô, vốn nguyên quán Antiokia, là nhà hùng biện đầy nhiệt huyết. Khoảng năm 424 ông cấm các tín hữu khẩn cầu Đức Maria như Théotokos, nghĩa là Mẹ Thiên Chúa. Theo ông, Kinh Thánh không có hạn từ này và Đức Maria chỉ là Mẹ của nhân vật Giêsu. Và như thế, Đức Giêsu chỉ được phúc mặc lấy Thiên Tính, thân thể ngài là đền thờ của Ngôi Lời (2 ngôi vị).
Ngược lại, thánh Cyrillo muốn bảo vệ sự
duy nhất nơi Đức Kitô và lòng tin chung của tín hữu. Ngài bênh vực Đức Kitô gần
như chỉ có một bản tính và liên lạc với đức Celestinô I kết án Nestorio. Ngài
yêu cầu Nestorio ký vào bản văn xác định nơi Đức Giêsu, Ngôi Lời và Con người
kết hợp thành một. Nestorio liền nhờ bạn hữu ở Antiokia là các giám mục Gioan
và Theodoret tố cáo Cyrillo theo Appolinarius. Thấy tình hình xáo trộn, hoàng
đế Théodose II liền triệu tập Công đồng Ephesô, yêu cầu các tỉnh đều cử đại biểu.
Thánh Augustino cũng được mời, nhưng qua đời trước khi đến công đồng.
Các sử gia đương thời cho ta thấy nhiều
xung đột trong diễn biến công đồng. Thánh Cyrillo được Roma ủy quyền chủ tọa,
đã đưa theo 50 Giám mục vùng Ai Cập, rồi cùng với 110 vị ở Palestina và Tiểu Á,
đã quyết định khai mạc công đồng khi các giám mục vùng Antiokia và Syria chưa
kịp đến, mặc cho đại diện cho hoàng đế và 60 Giám mục yêu cầu hoãn cuộc họp.
Chỉ trong một ngày, Công đồng truất chức
Nestorio vắng mặt, cùng 12 mệnh đề bị kết án. Dân chúng biểu lộ niềm hân hoan
và chúc mừng Công đồng bằng cuộc rước đuốc vĩ đại đêm 22.6. Với giới bình dân,
Đức Kitô đã thắng lạc giáo và tín điều Mẹ Thiên Chúa được xác định.
Các nghị phụ thuộc phe Nestorio đến trễ
phản đối bản văn của thánh Cyrillo, họ kết án Cyrillo và nhóm của ngài. Người
ta không rõ ai trong các Giám mục không bị kết án nữa. Viên đại diện hoàng đế
liền ra lệnh bắt cả hai vị, Thánh Cyrillo trốn kịp, được dân Alexandria tiếp
đón trọng thể. Còn Nestorio bị lưu đày và qua đời tại Lybia.
Nội dung tín lý của công đồng Ephêsô không
nhiều, và chỉ có một văn kiện kết án Nestorio. Các vị Giám mục Tiểu Á không
chấp nhận lối trình bày của Cyrillo, các ngài cho rằng nhiều từ ngữ chưa chỉnh.
Công đồng Ephesô chỉ xác định lại thế giá công đồng Nicea, bênh vực Đức Kitô duy nhất. Không còn ai tranh cãi về "Mẹ Thiên Chúa". Khoảng 20 tháng trôi qua (năm 433) nhờ
Giám mục Gioan Antiokia , một công thức mới đã được thỏa thuận "Có sự hợp
nhất của hai bản tính (...) và vì sự hợp nhất này, chúng tôi tuyên xưng Đức Nữ
Trinh là Mẹ Thiên Chúa". Công thức này được Thánh Cyrillo chấp nhận và đức
Sixto II châu phê.
Thế nhưng thỏa hiệp 433 không làm vừa lòng
những thành phần cực đoan của cả hai phía. Theodoret miền Syria luôn bảo vệ hai
bản tính của Đức Kitô, không nói gì đến việc "kết hợp mà không lẫn
lộn". Viện phụ Eutykes (+454) ở Constantinople, cho rằng nơi Đức Kitô,
Thiên Tính bao trùm nhân tính đến độ chỉ còn thiên tính (Monophysis). Giám mục
đế đô là thánh Flavianô liền tổ chức một công đồng kết án Eutykes. Vị này cầu
cứu Tòa Thánh và Dioscorus là Giám mục Alexandria.
a/. Mẻ cướp Epheso (449) : Hoàng đế
Theodose II bạn của Eutykes mời tất cả những Giám mục ủng hộ vị này về dự hội
nghị Epheso. Đức Leo I có cử ba đại biểu và gửi thư tỏ lập trường, nhưng vị
Giám mục chủ tọa là Dioscorus, bạn Eutykes, không cho đọc lá thư đó. Nhóm
Eutykes chỉ phải ký nhận Kinh Tin Kính Nicea. Ngược lại, Giám mục nào nói Đức
Kitô hai bản tính thì đều bị truất chức. Quân lính triều đình được mời đến để
"đánh chết những kẻ phân biệt hai bản tính". Thánh Flavianô bị đánh
trọng thương rồi chết. Giám mục Theodoret báo tin cho Roma và Đức Leo liền phi
bác "mẻ cướp Epheso". Thế nhưng học thuyết Eutykes được công khai
tuyên truyền cho đến hoàng đế qua đời.
b/. Công đồng Calcedonia (451): Tân hoàng
đế Marcianus (450-457) đứng về phía Roma. Hoàng đế yêu cầu Giáo hoàng đến chủ
tọa công đồng. Nhưng Đức Lêo I không thể đi được vì Hung Nô đã xâm lăng đất Ý.
Ngài cử sứ giả đến chủ tọa công đồng Calcedonia. Giám mục Dioscorus cũng đến và
đề nghị kết án đức Lêo, ngược lại, ông bị tố cáo về tội lộng hành, bị cách chức
và lưu đày. Thánh Flavianô được phục hồi.
Về Giáo lý, Kinh Tin Kính Nicea-Constantinopoli
và thơ đức Lêo được đem ra đọc. Ngay đó các nghị phụ đã đồng thanh tung hô :
"Đây là đức tin các Giáo phụ, đức tin các Tông đồ. Tất cả chúng tôi đều
tin như vậy... Phêrô đã nói qua miệng Lêo". Sau khi áp dụng kỷ luật cho những
người tham gia vào mẻ cướp Ephêso, Công đồng đưa ra một công thức Đức Tin dựa
vào hai bản văn trên : "Đức Kitô, chúng tôi nhìn nhận có hai bản tính
không lẫn lộn, biến đồi, phân chia hay lìa nhau. Sự khác biệt giữa hai bản tính
không bị mất vì kết hiệp, trái lại các đặc tính của môỵi bản tính vẫn nguyên
vẹn trong một ngôi vị duy nhất".
Từ nay nền tảng Kitô học đã rõ rệt. Đức
Kitô một ngôi vị và hai bản tính.
Công đồng Nicea khoản số 4, xác định sự
liên đới giữa các giám mục trong từng vùng, được qui tụ và phân phối do một
giám mục thuộc thành phố lớn. Đó là tiền thân của chức Thượng phụ Giáo chủ sau
này. Khi đặt một Tân giám mục : phải được giấy đồng ý của các Giám mục trong
vùng; được vị Thượng Phụ châu phê và được ba Giám mục tấn phong. Công đồng
Nicea chỉ nói đến bốn tòa Giám mục lớn là Roma, Alexandria, Antiokia và
Giêrusalem.
Khoản 3 của Công đồng Constantinopoli xác
định khác hơn : "Giám mục Constantinopoli có quyền ưu vượt liền sau Roma,
vì thành phố này là Roma mới". Từ nay Giáo hội đế đô đứng thứ hai trong
"ngũ đầu chế" của Giáo hội thời đó, như một số người thường nói.
Ưu thế Giáo hội Roma, thủ đô đế quốc, nơi
thánh Phêrô tử đạo là điều rõ rệt. Một đàng giám mục Roma can thiệp vào sinh
hoạt các Giáo hội địa phương, và đàng khác các Giáo hội Đông phương vẫn nại đến
Roma khi có những khó khăn về tín lý. Thế nhưng, nếu tại Calcêdonia các Nghị
phụ đã coi đức Lêo là hiện thân của Phêro, thì cả đến thời đức Grêgorio, Đức
Thánh Cha vẫn là một Giám mục giữa các giám mục. Theo lối nói thời nay, ngài
cùng với "tập đoàn" Giám mục cai quản Hội Thánh.
Kinh Tin Kính là công thức tuyên xưng ngắn
gọn của các tín hữu Kitô. Niềm tin của họ đặt nền trên mạc khải trong Thánh
Kinh, thế nhưng cần phải hiểu mạc khải đó ra sao ? Kinh Tin Kính là kết quả của
bốn công đồng chung Nicea, Constantinopoli, Epheso, và Calcêdonia.
Hai Công đồng đầu tiên diễn đạt niềm tin
Một Chúa - Ba Ngôi :Công đồng Nicea (325) trả lời cho Ario chối Đức Giêsu không
phải là Thiên Chúa ; Công đồng Constantinopoli (381) giải đáp cho Macedonius
không tin Thánh Thần là Thiên Chúa.
Hai Công đồng kế tiếp xoáy mạnh vào mầu
nhiệm ChúaKitô nhập thể : khởi từ việc Nestorio không nhận Đức Maria là Mẹ
Thiên Chúa, Công đồng Epheso (431) xác quyết Ngài chỉ có một Ngôi vị và tín
điều Mẹ Thiên Chúa. Sau đó Eutykes nói Đức Giêsu chỉ có một bản tính, Công đồng
Calcedonia (451) xác định việc Ngôi Hiệp cả thiên tính lẫn nhân tính nơi Ngài.
Trong tinh thần Vatican II về đại kết,
chúng ta cần cảm thông với sự chân thành của những anh em "lạc giáo".
Thường vì quá bênh vực một khía cạnh của chân lý, các vị để sót mất khía cạnh
khác.
1. Bầu khí cuộc tranh luận đạo lý với Ario
?
2. Nội dung chính của Công đồng Nicea ?
3. Định nghĩa Ngôi vị và Bản tính ?
4. Hai khuynh hướng Alexandria và Antiokia
?
5. Những lối viết về Đức Kitô ngày nay có
thể theo suy nghĩ của Eutykes chăng ? Thí dụ.
6. Bài học lịch sử bạn rút được nếu bạn
phải tranh luận về đức tin ?
7. Quyền tối thượng của Giáo Hoàng Roma ?
BÀI ĐỌC THÊM
Bản kinh chúng ta đọc hiện nay thường được
coi là bản kinh của thánh Giám mục Césaire, Pháp, thế kỷ VI. So với bản gốc của
Kinh Tin Kính các tông đồ, nhưng chữ màu xanh lá đã được thêm sau này.
"Tôi tin kính Đức Chúa Trời là Cha
phép tắc vô cùng dựng nên trời
đất / Tôi tin kính
ĐCGS là Con Một Đức Chúa Cha cùng là Chúa chúng tôi / Bởi phép ĐCTT mà
Người xuống thai, sinh bởi bà Maria đồng trinh /chịu nạn thời quan Phongxiô Philatô, chịu đóng đanh trên cây Thánh giá, chết và táng xác / Xuống ngục tổ tông, ngày thứ ba bởi trong kẻ chết mà
sống lại / lên trời, ngự bên hữu Đức Chúa Cha phép tắc vô cùng / Ngày sau bởi
trời lại xuống phán xét kẻ sống và kẻ chết. / Tôi tin kính Đức Chúa Thánh Thần.
/ Tôi tin có Hội Thánh hằng có ở khắp thế này, các thánh thông công, / Tôi tin phép tha tội / Tôi tin xác loài
người ngày sau sống lại / Tôi tin hằng sống vậy. Amen
(D. Rops;
L'Eglise des Apôtres et des Martyrs, p 246-247).
Nicêa (325), Constantinopoli (381), Ephêso
(431), Calcedonia (451), Constantinopoli II (553), Constantino-poli III (680),
Nicea II (787), Constantinopoli IV(869), Laterano I (1123), Laterano II (1139),
Laterano III (1179), Laterano IV (1215), Lyon I (1245), Lyon II (1274), Vienne
(1311-12), Constancia (1414-18), Florencia (1439), Laterano V (1512-17),
Tridentino (1545-63), Vatican I (1869-70), Vatican II (1962-65).
Ni, Co, Ê, Ca / Co, Co, Ni, Co / La, La,
La, La
Ly, Ly, Vi, Co / Flo, La, Tri, Va, Va ...
Ly, Ly, Vi, Co / Flo, La, Tri, Va, Va ...
Nhằm duy trì an ninh địa phương, hoàng đế
khuyên các phe tranh luận hãy làm hòa. Ông cho rằng đây chỉ là cuộc cãi cọ về
từ ngữ. Do thất bại, ông sẽ triệu tập công đồng Nicea
... Chúng có thể giúp luyện trí óc, nhưng
chúng phải được đóng khung trong nội bộ chúng ta, chứ không được nhẹ dạ tuyên
truyền trong những buổi họp công khai, hoặc dại dột nói cho quần chúng. Thực ra
mấy kẻ hiểu được một vấn đề khó khăn đến thế, và ai có thể giải thích thỏa đáng
?
Các ông đâu có gì khác nhau về các giới
luật, cũng đâu thêm thắt tín điều nào mới liên quan đến việc tôn thờ Thiên
Chúa. Cả hai đều cùng một tâm tư nên dễ dàng hòa hợp với nhau. Thế mà các ông
cứ ngoan cố cãi vã về những chuyện không đâu, lai còn lợi dụng uy tín trong dân
để kéo họ vào cuộc tranh cãi. Thật không phải lẽ và bất xứng.
Các triết gia cùng đi tìm chân lý vẫn có
thể không đồng ý với nhau về nhiều điểm. Tuy nhiên, những khác biệt này không
làm họ mất sự hiệp nhất để cùng tìm kiếm. Các ông là những thừa tác viên của
Thiên Chúa, lẽ ra các ông phải hiệp nhất trong trong lời tuyên xưng cùng một
tôn giáo mới phải... Hãy giữ sao giữa các ông có sự chân thành và thân hữu, có
chân lý của đức tin, có việc tuân thủ luật Chúa. Hãy cậy dựa vào đức bác ái và
đưa dân chúng trở lại hiệp nhất với nhau.
(Eusebio, Cuộc
đời Constantin, II,69 - JC. Để đọc LSGH I, p.66)
Các thừa tác viên ưu tú của thiên chúa đã
qui tụ lại từ tất cả các Giáo Hội trong toàn cõi Châu Âu, Libye, Tiểu Á. Một
ngôi nhà cầu nguyện duy nhất, như được nới rộng bởi quyền năng Thiên Chúa, đã
tập họp được một số người Syrie, Cilicie, Phenicie, Ả rập, Palestine và có cả
những người Ai cập, Thébaide, Libye, Mésopotamie. Giám mục Ba tư cũng có mặt
tại đại hội. Scythie cũng có giám mục của mình; Pont, Galatie, Pamphylie,
Cappadoce, Tiểu Á, Phrygie cũng đã gửi các đại biểu, Những người Thrace và
Macédomie, Acheén và Epirote, và giữa những vị này có những vị từ xa tới; Cũng
từ Tây Ban Nha, một vị giám mục danh tiếng nhất (Osius)đến dự với những vị
khác; giám mục của đế đô (Roma) không dự được vì già yếu nhưng ngài cử các linh
mục đại diện...
Các giám mục tiến vào trong đại sảnh và
ngổi ghế theo thứ bậc của mình... Ngay khi nghe báo hiệu Hoàng đế đến, tất cả
các giám mục đứng dậy,và đúng lúc đó, nhà vua tiến vào giữa những bậc vị vọng.
Ông xuất hiện như thiên thần của Chúa. Ông làm cho mọi người chóa mắt bởi long
bào đỏ rực, bởi vàng ngọc trang sức chói ngời.
(Cuối công đồng) Lễ kỷ niệm 20 năm trị vì
của Hoàng đế được cử hành trong mọi tỉnh thành, với những lễ hội tưng bừng
trọng thể. Hoàng đế mời các thừa tác viên của Chúa dự tiệc. Tất cả các giám mục
đều tham dự. Không lời lẽ nào diễn tả nỗi biến cố này. Tại tiền sảnh của cung
điện, đội vệ binh và quân lính được bố trí đứng chung quanh, với gươm trần trên
tay. Không chút sợ hãi, những người của Chúa đi qua giữa quân lính tiến vào
cung điện. Một số vị ngổi chung bàn với Hoàng đế. Những vị khác tùy nghi an vị trên
những giường được xếp vòng tròn. Họ có cảm tưởng như được nếm trước hương vị
Vương quốc Chúa Kitô, và những gì xảy ra có vẻ là mơ hơn thực. Sau bữa tiệc huy
hoàng đó, Hoàng đế một lần nữa chứng tỏ sự hào phóng của mình bằng việc ban
thưởng cho mỗi người hiện diện tùy theo công trạng và phẩm tước của người đó.
(Eusèbe, Cuộc
đời Constantin III,15,16 - JC Để đọc LSGH I,p.97)
VỚI VIỆC ĐỘC THÂN GIÁO SĨ
Socrate (380-440), luật gia ở
Constantinople. Trong tác phẩm "Lịch sử Giáo hội", đã tiếp nối sử gia
Eusèbe thuật lại các biến cố tôn giáo từ năm 305-439. Vì ông sao chép tài liệu
đúng từng chữ, nên đây là nguồn thông tin vô giá.
"Paphnuce là giám mục của một thành
phố vùng Thebaida - thượng. Ngài có lòng đạo đức trỗi vượt, làm nhiều phép lạ.
Trong thời bắt đạo, ngài bị móc mất một mắt. Hoàng đế đặc biệt tôn kính ngài,
thường mời vị giám mục và cung điện và hôn lên con mắt đã mất ... Khi các linh
mục thỏa thuận định ra luật mới buộc các Giám mục, linh mục và phó tế sống cách
ly người vợ mà họ đã kết hôn khi còn là giáo dân.
Khi được xin ý kiến, Paphnuce đứng lên
giữa các Giám mục, yêu cầu không nên đặt một gánh nặng đến thế lên vai các giáo
sĩ, linh mục, vì hôn nhân đáng qúi trọng và việc chăn gối không có gì xấu ;
luật quá khắt khe có thể làm hại đến Giáo hội, không phải ai cũng có khả năng
tiết dục hoàn hảo và còn những người vợ của họ sẽ không giữ được đức khiết
tịnh. Đức khiết tịnh ở đây hiểu là việc chăn gối hợp pháp. Dĩ nhiên, những ai
đã nhập hàng Giáo sĩ thì không được kết hôn nữa đúng như truyền thống cổ kính
của Giáo hội, nhưng không nên buộc những kẻ đã kết hôn khi còn là giáo dân phải
bỏ vợ.
Paphnuce bênh vực ý kiến này mặc dầu không
những ngài chưa bao giờ lấy vợ, mà ngài cũng không hề biết đến phụ nữ, ngài
được giáo dục từ nhỏ trong tu viện và sáng chói về nhân đức khiết tịnh. Tất cả
các Giám mục đồng ý với ngài, không bàn thêm nữa, để cho những Giáo sĩ đã lập
gia đình tự mình quyết định.
(Socrate, Lịch
sử Giáo hội I,11)
Trong những danh xưng dành cho Thiên Chúa,
có danh xưng nào không phù hợp với Chúa Thánh Thần ?... Đó là khi chúng ta dùng
tất cả những từ ngữ về TC để giảng dạy, khi ta còn thêm một tên gọi khác để kêu
cầu ngài là Đấng Bầu Chữa đệ nhị, (Paraclet, Ga 14,16) như thể là Thiên Chúa đệ
nhị, đang khi họ biết rằng xúc phạm đến Chúa Thánh Thần là tội duy nhất không
được tha ; khi biết hình phạt nặng nề mà Anania và Saphira phải chịu vì lừa dối
Thánh Thần tức là lừa dối Thiên Chúa chứ không phải lừa dối loài người (Cv 5) ;
Như vậy bạn nghĩ chúng ta công bố Thần
tính của Chúa Thánh Thần hay công bố điều gì khác ? Nếu bạn nghi ngờ chân lý
này và nếu người ta còn phải dậy bạn điều đó nữa thì trí óc bạn hẳn là quá mê
muội và bạn đã xa với Thánh Thần đến như thế nào !
Những vấn đề trên được bàn đến khắp nơi
trong thành phố: từ đường mòn, ngã tư đến công trường, đại lộ. Nơi những người
bán quần áo, kẻ đổi tiền, người bán tạp hóa. Nếu bạn hỏi một anh đổi tiền y sẽ
trả lời bạn bằng một tiểu luận về "được sinh ra và không được sinh
ra". Nếu bạn hỏi giá cả bánh mì, anh bán bánh mì sẽ trả lời: "Chúa
Cha lớn hơn Chúa Con, Chúa Con phải dưới quyền Chúa Cha". Nếu bạn hỏi nhà
tắm đã sẵn nước chưa, anh quản lý sẽ tuyên bố Chúa Con được dựng nên từ hư vô .
Tôi không biết gọi thứ bệnh này bằng từ ngữ gì, cuồng nhiệt hay điên loạn (...)
(Gregorio
Nyssen :"Về Thần Tính Chúa Con và Chúa Thánh Thần" )
Gregorio de Naziano, Giám mục
Constantinople cố gắng làm cho các Giám mục nhất trí về những điểm đang tranh
cãi, nhưng vô hiệu.
"Các Giám mục huyên thuyên ríu rít
như đàn sáo họp bầy. Như tiếng ổn ào của trẻ con, âm thanh của một xưởng thợ
mới mở, như cơn gió lốc, và như cơn bão táp thật sự. Các vị tranh cãi nhau vô
trật tự, và như bầy ong vò vẽ, các ông châm chích thẳng vào mặt nhau, ngay cùng
một lúc. Các vị cao niên đáng kính , thay vì kiềm chế bớt các vị trẻ , lại theo
đuôi hùa vào . "
(Gregorio de Naziano,
Poème sur sa vie, V.1680 )
Hoàng đế lập tức ban chỉ dụ triệu tập
công đồng tại Ephêsô. Ngay sau khi lễ phục sinh, Nestorio đã đến với đông đảo
dân chúng, tại đây ông gặp gỡ nhiều giám mục khác. Cyrillo, giám mục Alexandria
thì chậm hơn, khoảng lễ Hiện xuống mỚi đến. Juvénal, giám mục Giêrusalem đến
sau lễ Hiện xuống năm ngày. vì giám mục Antiokia là Gioan cố tình trì hoãn
chuyến đi nên các giám mục khác bắt đầu xôn xao bàn tán.
Mở đầu cuộc tranh luận, Cyrillo hùng hổ
tấn công với lời lẽ mạnh mẽ để làm rối trí người mà ngài không ưa là Nestorio.
Trong khi đa số các giám mục tuyên xưng Đức Kitô là Thiên Chúa, thì Nestorio
lại nói với Cyrillo: "Tôi không thể gọi con người đã từng là đứa trẻ hai
ba tháng là Thiên Chúa, vì vậy tôi vô tội về máu của ngài, từ nay tôi không họp
chung với ngài nữa".
Từ đó, Nestorio họp riêng với các gám mục
theo khuynh hướng của ông. Các giám mục còn tiếp tục họp công đồng với Cyrillo
đòi Nestorio phải ra tòa xét xử. Nestorio trì hoãn không đến, cho tới khi giám
mục Gioan d'Antiokia đến dự công đồng. Cyrillo và các vị khác cứu xét các bài
giảng có liên quan đến vấn đề này của Nestorio, các vị phán quyết là chúng có
nội dung nghịch đạo và chống báng Chúa Kitô, họ liền cất chức ông. Các giám mục
phe Nestorio liền họp riêng và kết án Cyrillo và giám mục Êpheso là Memmon.
Gioan thành Antiokia đến sau đó, trách cứ Cyrillo đã gây nên xáo trộn vì hấp
tấp, Gm Gioan tuyên bố cất chức Cyrillo. Vị này hợp với GM Juvénal trả đũa bằng
việc cất chức Gioan.
Khi Nestorio thấy cuộc tranh luận đi quá
xa đến chỗ ly giáo, ông tỏ ra hối tiếc về chuyện đã xảy ra và nói : "Muốn
gọi đức Maria là Mẹ Thiên Chúa thì gọi, miễn là đừng cãi nhau nữa". Nhưng
dù Nestorio đã đổi quan điểm, không ai đón nhận ông trở lại, ông bị đày đi
Oasis, hiện vẫn sống ở đó...
(Socrate,
LSGH, VII,34 - JC Để đọc LSGH I, p.102
Nhờ ơn Chúa, bản tuyên tín (Credo) Nicea
- Constantinopoli thực là sáng suốt và bổ ích, đủ để giúp hiểu biết trọn vẹn và
củng cố đức tin chân thật... Nhưng vì có những kẻ ra tay phá hoại việc giảng
dạy chân lý, do những sai lạc đặc biệt về tín lý, họ đã đưa ra những lý thuyết
vô ích ; Có những kẻ dám giải thích sai lạc mầu nhiệm Nhập thể của Chúa chúng
ta, khi họ từ chối tước hiệu Théotokos (Mẹ Thiên Chúa) được dành cho Đức Nữ
Trinh ; kẻ khác đưa tới sự "lẫn lộn, pha trộn", khi điên khùng nghĩ
rằng xác phàm và thần tính chỉ còn là một bản tính duy nhất và quan niệm một
cách quái gỡ rằng vì có sự pha trộn, bản tính thần linh của Chúa Con duy nhất
có thể đau khổ.
Vì những sự ấy đang âm mưu chống lại chân
lý, Đại Công Đồng chung hôm nay họp tại đây, dạy lại giáo thuyết vững chắc đã
được giảng dậy từ thuở ban đầu, trước hết quyết định rằng đức tin của 318 nghị
phụ (công đồng Nicea) phải được tôn trọng cách hoàn toàn nguyên vẹn. Công đồng
cũng xác nhận giáo huấn được ban hành sau đó về bản chất của Chúa Thánh Thần do
150 nghị phụ họp tại Đế Đô (Constantinopoli năm 381) để đối phó với phái chống
Thánh Thần: Các ngài cho mọi người biết là các ngài không thêm gì vào giáo huấn
của các vị tiền nhiệm như thể giáo huấn trước đây còn thiếu sót, nhưng các ngài
diễn tả minh nhiên suy nghĩ của các ngài về Chúa Thánh Thần dựa vào chứng từ
của Kinh thánh, để chống lại những kẻ phủ nhận Thánh Thần là Thiên Chúa...
Noi theo các Thánh phụ, tất cả chúng tôi
đồng thanh dạy chỉ có một và cùng một Chúa Con, Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta,
chính Ngài toàn hảo trong thần tính và cũng chính ngài toàn hảo trong nhân
tính, cũng chính ngài là Thiên Chúa thật và là người thật, gồm một linh hồn có
lý trí và một thân xác, đồng bản tính với Chúa Cha theo thần tính, đồng bản
tính với chúng ta theo nhân tính, giống chúng ta mọi đàng ngoại trừ tội lỗi,
sinh ra bởi Chúa Cha từ trước muôn đời xét về thần tính, nhưng vào những ngày
sau hết, "vì chúng ta và để cứu rỗi chúng ta, đã sinh bởi Đức Maria Trinh
Nữ Mẹ Thiên Chúa (Théotokos) xét về nhân tính, chỉ một và cùng một Đức Kitô, là
Chúa Con, là Chúa, là Con duy nhất mà chúng tôi nhìn nhận nơi Ngài có hai bản
tính, không lẫn lộn, không thay đổi, không chia cắt, kơông phân ly; Sự khác
biệt của hai bản tính hoàn toàn không bị tiêu tan bởi sự phối hợp, nhưng ngược
lại các thuộc tính của mỗi bản tính vẫn được nguyên vẹn và gặp gỡ nhau trong
một ngôi vị (hypostase) duy nhất (...)
(P.Th Calelot
Lịch sử các Công Đồng chung)
THEO NICÊA năm 325
4. Giám mục được đặt lên do tất cả các
giám mục trong tỉnh. Trong trường hợp cấp bách hoặc vì đường xá xa xôi, thì ít
ra cũng phải có ba giám mục hiện diện và cử hành nghi lễ đặt tay, với giấy ủy
quyền của những vị vắng mặt. Tại mỗi tỉnh, tổng giám mục sẽ phê chuẩn việc tấn
phong đó.
6. Chớ gì tập quán cổ truyền đang áp dụng
tại Ai cập, Libie và Pentapole được duy trì, nghĩa là giám mục Alexandria giữ
quyền tài phán trên tất cả các tỉnh này, vị giám mục Roma cũng có quyền như
thế. Giáo hội Antiokia và các giáo hội của những tỉng khác cũng giữ những quyền
đã có trước đây.
15. Vì có nhiều bất ỗn và chia rẽ, tốt
nhất là bãi bỏ tập quán trái luật ở một vài vùng, nghĩa là cấm các giám mục,
linh mục và phó tế chuyển đổi từ thành phố này sang thành phố khác. Ai đi theo
lầm lạc cũ, chống lại luật này thì viậc chuyển đỗ của họ vô hiệu, và buộc kẻ đó
phải trở về giáo hội cũ, nơi đương sự đã được phong chức để phục vụ.
THEO CONSTANTINOPOLI năm 381
2. Các giám mục "khu vực" không
can thiệp vào những giáo hội không thuộc quyền mình, cũng không được gây bất ỗn
cho giáo hội đó, nhưng cứ theo luật, giám mục Alexandria chỉ điều hành công
việc ở Aicập, các giám mục Đông phương thì chỉ điều hành công việc ở Đông
phương ; vẫn giữ những đặc quyền dành cho giáo hội Antiokia theo các điều khoản
của công đồng Nicea ; các giám mục ở Tiểu Á chỉ điều hành công việc ở Pont, các
vị ở Thrace thì lo việc của Thrace ...
3. Giám mục Constantinople có quyền danh
dự kế sau giám mục Roma, vì thành phố này là Roma mới.
KHOẢN 28 CALCÊDONIA năm 451
Theo toàn thể các sắc lệnh của các Thánh
phụ, công nhận khoản luật của 150 giám mục (của CĐ.Constantinopoli) vừa được
đọc, chúng tôi quyết định và biểu quyết giống như thế về các đặc ân dành cho
Giáo hội rất thánh ở Constantinople là Roma mới. Các nghị phụ quả đã chấp nhận
cho Roma cũ những đặc quyền của nó, bởi vì đó là đế đô.
Nay cũng vì lý
do đó, 150 giám mục rất đáng kính đã chấp nhận những đặc quyền tương đương cho
Tòa rất thánh của tân đế đô, xét một cách hợp lý rằng : thành phố này có sự
hiện của hoàng đế, của thượng viện, và thừa hưởng cùng những đặc quyền như cố
đô Roma; Do đó, thành phố này đóng vai trò quan trọng trong các việc của Giáo
hội, chỉ sau Roma ... (JC. Để đọc LSGH I, p.107)
Lm Phanxicô Xaviê Ðào Trung Hiệu OP
Hiệu đính tháng
9/2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét