100 BÀI GIÁO LÝ KINH
THÁNH: BÀI 15
QUAN HỆ CHỦ TỚ
Bài hôm nay nói về quan hệ giữa
người đầy tớ và người chủ. Đối với xã hội Việt Nam hôm nay, điều này không còn hợp
thời nữa. Nhưng xin cứ tạm dùng lối nói đó, mà hiểu rộng ra về mối quan hệ giữa
người giúp việc, làm công, công nhân, thợ, bề dưới... với người làm đầu, làm
chủ, bề trên, có trách nhiệm...
Phỏng theo sách
Khởi Nguyên ch-16
Thiên Chúa đã hứa cho A-bra-ham
sinh một con trai, và từ đứa con ấy, cả dòng giống đông như sao trời, cát biển.
Nhưng Sa-ra, vợ ông lại hiếm muộn, son sẻ, không thể sinh sản được. Bà khuyên
chồng lấy người tớ gái của bà, tên là Ha-ga, làm hầu thiếp, như thói tục thời
đó cho phép, vì chưa có luật nhất phu nhất phụ: đứa con nó sinh ra sẽ được coi
là con của chính thất. Bà nói:
- Này, ông coi, Yavê bắt tôi phải
hiếm con. Vậy xin ông ăn ở với con thị tỳ của tôi. Hoạ chăng nhờ nó, tôi cũng
được mụn con.
A-bra-ham nghe theo lời vợ ăn ở
với Ha-ga, nàng đã có thai. Nhưng đứa tớ gái này không có lòng cao thượng như
bà chủ: thấy mình có con, nó quên thân phận hèn kém, lên mặt lên mày, coi khinh
bà chủ, đến nỗi bà Sa-ra phải than phiền với chồng. A-bra-ham đáp:
- Này bà, đứa hầu gái nó là phận
dưới bà, bà cứ sửa dạy nó như ý bà.
Được lời chồng, bà Sa-ra không
còn nương tay, bà hành hạ nó, đến nỗi nó phải bỏ trốn về quê quán bên Ai cập.
Dọc đường, một hôm, Ha-ga mệt mỏi
dừng chân bên giếng cạn mà khóc than nỗi cơ cực. Thình lình, Thần sứ Thiên Chúa
hiện ra phán:
- Ha-ga, thị tỳ của Sa-ra, từ đâu
ngươi đến và ngươi sẽ đi đâu?
-
Tôi trốn tránh bà chủ của tôi là Sa-ra.
Thần
sứ dạy:
- Về
với chủ ngươi đi và lo phục tùng dưới tay bà.
Để
an ủi, khích lệ nàng, Thần sứ hứa cho đứa con nàng đang mang thai một tương lai
lớn lao:
-
Ngươi sẽ gọi tên nó là Is-ma-en. Nó sẽ là tổ của dòng dõi những người sống
phiêu du trong sa mạc. Nó sẽ lập cơ nghiệp đối diện với các anh nó, một mình
chống lại mọi người.
Ha-ga
đã nghe theo lời, trở về vâng phục bà Sa-ra, chứ không còn dám lên mặt như
trước, chấp nhận địa vị của mình. Thiên Chúa chúc phúc cho nàng và nàng đã sinh
cho A-bra-ham một con trai, đặt tên như Thần sứ đã bảo.
Lời
hứa của Thần sứ tiên báo về một dòng giống phiêu du kiêu hùng, đã thực hiện từ
4.000 năm nay: Is-ma-en, chính là ông tổ các dân Ả rập, bá chủ những giải đất
sa mạc mênh mông bên Trung Đông.
* Đó là Lời Chúa! - Tạ ơn Chúa!
Suy niệm Lời Chúa
Bài
Lời Chúa hôm nay trình bày cho ta thái độ của hai người chủ tớ Bà chủ hồi trước
có lòng đại độ, nhường cho người tớ quyền làm vợ chung với mình, nhưng sau đã
đổi ra hành hạ tôi tớ, đến nỗi nó phải bỏ trốn. Còn người tớ, trước kia đã xấc
xược với chủ, sau nghe lời Thiên Chúa, quay trở về phục tùng và khiêm nhường
nhìn nhận bà như người thay mặt Chúa, có quyền trên mình. Như vậy, ta thấy bên
nào cũng có bổn phận và cũng có quyền lợi.
1/
Ta cùng nhau lần lượt xem về bổn phận và quyền lợi của người chủ, người làm đầu:
Cho
hạng người này, Chúa Giêsu đã dạy và treo gương sáng trước. Ngài bảo: hãy coi
chức vụ làm đầu, làm chủ không để đè đầu người khác, song là để phục vụ. Một
hôm, có mẹ con ông Zê-bê-đê đến xin Chúa cho hai con mình, một đứa ngồi bên tả,
một đứa ngồi bên hữu Ngài trong Nước Ngài sấp lập, tức là xin hai ghế Bộ Trưởng
cao nhất. Đức Giêsu đã nhân tiện dạy bài học này:
-
Các con biết: thủ lĩnh các dân thì làm chúa trên họ, và những người làm lớn thì
đè đầu trên dân. Còn giữa các con, là Kitô hữu với nhau, thì không được đối xử
như thế. Ai muốn làm lớn, thì hãy hầu hạ người khác. Ai muốn cầm đầu, thì hãy
là tôi tớ cho mọi người. Cũng như Thày đây, Thày đến trong trần gian không phải
để được người ta hầu hạ, nhưng là để chính Thày hầu hạ và thí mạng để làm giá
chuộc các linh hồn (Mt 20.20-28).
Chúa
không chỉ nói suông, Ngài đã thực hành. Đó là trong bữa Tiệc ly, Ngài cởi áo
choàng, thắt một khăn làm việc, lấy chậu nước, quì xuống rửa chân các tông đồ,
ngay cả Yuđa nữa. Các tông đồ kinh hãi vì thấy Chúa mà làm việc hầu hạ thấp hèn
như vậy sao. Chúa cứ làm, xong rồi Ngài bảo:
-
Nếu Thày là Thày và là Chúa, mà còn cúi xuống rửa chân hầu hạ chúng con như một
tên đầy tớ. Vậy thì chúng con hãy nói theo gương Thày mà hầu hạ, làm tôi nhau
(Ga 13.4-15).
2/
Nếu chưa đạt tới đỉnh cao ấy, ít ra, các người cầm đầu, làm chủ hãy đối xử tử
tế với kẻ dưới quyền mình.
a/
Bổn phận phải đãi ngộ cồng bình là điều trước hết. Thánh Phaolô dạy: “Chủ hãy xử đãi với tôi tớ
theo sự công bình, biết rằng chính các ngươi cũng có chủ (là Thiên Chúa) trên
trời” (Cl 4.1). Cho nên phải trả công, trả lương hay thù lao cho người giúp
việc cho cân xứng. Ngày xưa, vua Yô-a-kim, nước Yuđa, ưa hào nhoáng, thích xây
cất lâu đài mình cho sang trọng, vua dùng dân công làm phu mà không trả công,
ông bị tiên tri Yê-rê-mia quở trách: “Khốn cho kẻ xây nhà bằng bất công,
lầu gác bằng phi nghĩa, và bắt đồng loại phục dịch dưng không, rồi quịt cả tiền
công của nó... Mắt ngươi, lòng ngươi chỉ nhìn cái lợi của mình, cho nên con
người ấy chết sẽ không ai than khóc..., đám ma nó, đám ma con lừa, lôi đi xành
xạch mà quẳng xa, mãi ngoài cổng thành” (Yr 22.13,17-19).
Thánh
Giacôbê còn
nói dữ hơn: “Kẻ ăn chận tiền công của thợ, hoặc nhờ đầu cơ tích trữ bất công mà
làm giàu, chất của, thì đồng tiền của kẻ ấy từ trong két bạc sẽ réo lên đòi báo
phục: 'Hãy rú lên, khóc lên, vì những khốn khó sắp giáng xuống trên các ngươi:
của cải các ngươi đã ra thối nát, và xiêm y các ngươi đã bị mọt gặm. Vàng bạc
của các ngươi sẽ bị sét rỉ, và sét rỉ của chúng sẽ làm chứng cáo tội bất công
của các ngươi, ăn thấu xương thịt các ngươi như lửa mà các ngươi tích luỹ thành
một lò cho ngày cánh-chung sẽ đốt các ngươi’” (Gc 5.1-6).
Luật
Cựu Ước, tuy
cổ xưa từ 3.000 năm hơn, mà dạy nhiều điều rất nhân đạo hơn cả thời văn minh
của ta bây giờ. Tỉ dụ như: không những không được quịt tiền công, đừng bóc lột
đồng loại, đừng cướp của cải, mà còn ngay đến giữ lại tiền công nhật đến ngày
mai mới trả cũng không được (Lv 19.13; Tl 24.15), vì thợ công nhật ngày nào
lãnh lương để ăn ngày đó, bị cầm giữ lương tức là đói. Thiên Chúa không muốn vì
lỗi ta mà người khác phải đói. Ít ra, người Kitô hữu hãy thử xét lại coi: ngày
nay, chúng ta có lỗi các điều ấy không?
b/
Chúa còn dạy người làm chủ phải cho người giúp việc, người làm công, tôi trai
tớ gái, con cái trong nhà... được nghỉ ngơi dưỡng sức ngày cuối tuần là thứ bảy
- ngày nay đối với Hội Thánh là ngày Chúa Nhật. Nhiều người vì tham lam, ngay
cả nhiều cha mẹ, không có lòng tin vào Chúa quan phòng (Mt 6.25-34), sợ đói, sợ
thiếu..., nên bắt con cái và người nhà làm việc cả ngày thánh đó. Đang khi luật
Cựu ước nhân đạo đến mức buộc phải cho cả trâu, bò, lừa, ngựa... đã cùng con
người lao động trong 6 ngày, được nghỉ ngơi ngày đó! Chúa phán:
“Trong sáu ngày, ngươi sẽ lao động và làm mọi công việc
của ngươi. Nhưng ngày thứ bảy là hưu lễ kính Thiên Chúa của ngươi, ngươi sẽ
không được làm bất cứ việc gì, ngươi và con trai, con gái ngươi, tớ trai, tớ
gái của ngươi, thú vật
của ngươi... Vì trong sáu ngày, Yavê đã làm nên trời đất và muôn vật, nhưng
Người đã nghỉ ngày thứ bảy. Bởi thế, Yavê đã chúc lành cho ngày thứ bảy và tác
thánh nó” (Xh 20.9-11; Tl 5.12t).
Ở
đây chúng ta không thể nói hết các bổn phận khác được..., chỉ nêu ra vài điểm
đáng lưu ý nhất, chắc còn nhiều dịp ta sẽ được nghe bổ túc thêm sau.
Còn
về bổn phận và quyền lợi của người giúp việc, kẻ làm công, xin để kỳ sau.
Gia
đình ta làm giờ đền tạ này để xin Chúa tha thứ vì các thiếu sót hay vi phạm bổn
phận người làm đầu, làm chủ. Xin Chúa cho mọi người trong gia đình, ngoài xã
hội, biết thực thi điều Chúa dạy (qua Kinh Thánh) và Hội Thánh dạy (qua các
Thông điệp của các Đức Giáo Hoàng, cách riêng) về bổn phận người làm đầu, làm
chủ này.
Tích truyện
Khi
Ya-cob trốn cơn giận của Ê-sau tìm chàng để giết, vì chàng phỗng mất chúc lành
cha dành cho anh cả, thì chàng đến nhà người cậu là La-ban, ở xứ rất xa, để trú
ngụ. Bắt đầu, La-ban cũng có vẻ tử tế, ông nói với chàng: Tuy là cháu, song
giúp việc cho ông, thì ông sẽ trả công. Nhưng lúc ấy, Ya-cób đâu cần công xá
gì, vì chàng đã mê con gái út của La-ban là cô Ra-ken, vóc dáng xinh đẹp, dung
nhan mỹ miều, nên chàng nói:
-
Cháu xin ở làm công cho cậu bảy năm, để chỉ xin cưới Ra-ken thôi!
Thế
là chàng đã ở giúp việc cậu bảy năm. Kinh Thánh nói: “Những năm ấy đối với
chàng chỉ như vài ngày thôi, bởi chàng quá yêu nàng”. Hết 7 năm, La-ban cho làm
lễ cưới. Nhưng ông là người tham lam, keo kiệt và biển lận; ông thấy Ya-cob còn
trẻ, lại lực lưỡng, khoẻ mạnh, ông bèn lập mưu đề chàng phải làm công cho ông
thêm 7 năm nữa. Tiệc cưới đã tàn, chiều tối hôm ấy, theo tục lệ miền Thượng
Lưỡng hà địa, cô dâu phải phủ khăn che kín mặt cho đến đêm động phòng, ông
La-ban đã lấy cô chị là Lê-a, xấu hơn, dẫn đến phòng hoa chúc cho Ya-cob. Vô
tình, Ya-cob đã phối hiệp với nàng. Sáng ngày, bảnh mắt nhìn ra mới biết té ra
không phải Ra-ken, người chàng mơ tưởng. Bị lừa vố đau, Ya-cob trách ông cậu đã
phỉnh mình. La-ban đáp:
-
Nơi chúng tôi không có thói quen gả con út trước con cả. Cậu sẽ gả con Ra-ken
cho cháu nữa, nếu cháu chịu ở giúp việc 7 năm nữa.
Vì
quá yêu Ra-ken, Ya-cob đành phải chịu bóc lột để lấy được nàng. Bảy năm nữa chờ
đợi và lao động, thành ra 14 năm. Có ai đã trả giá đắt đến thế như Ya-cob để
lấy được người mình yêu không?
La-ban
không chỉ tham lam, quịt công của cháu, ông còn quịt luôn cả tiền của hai cô
con gái ông. Tiền cheo cưới của chàng rể trao cho ông, tục lệ bắt ông phải chia
cho con gái, ông cũng lấy cả. Chưa hết, nhờ công Ya-cob, ông trở nên giàu có,
súc vật đầy đàn, ông chưa lấy làm đủ, ông tìm cách chặn bớt phần chia súc vật
cho cháu. Nhưng Thiên Chúa để mắt bênh vực kẻ bị áp bức. Người đã cho Ya-cob
trí thông minh, khôn lanh dùng mẹo làm cho đàn súc vật dành cho chàng sinh sôi
nảy nở, đầy những con béo tốt, khoẻ mạnh, mà ông cậu keo kiệt cứng họng không
thể trách được chàng.
Cuối
cùng, kẻ nghèo khó trở nên giàu có: Ya-cob được hai vợ, vô số gia súc... và
chàng cùng bầu đoàn thê tử súc vật trở về quê mẹ.
Lm Ph. HOÀNG MINH TUẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét