BÀI GIẢNG ĐỨC THÁNH CHA - CHÚA NHẬT 4 MÙA VỌNG NĂM C
NỘI DUNG CHÍNH Đức Phan, Huấn luyện Chúa nhật 4 Mùa Vọng năm C (19/12/2021) - Trỗi dậy và lên đường |
Đức Phan, Huấn luyện Chúa nhật 4 Mùa Vọng năm C (19/12/2021) - Trỗi dậy và lên đường
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Bài Tin Mừng trong phụng vụ hôm nay, Chúa cập nhật thứ tư Mùa Vọng, kể lại công việc Đức Maria thăm bà Êlisabét (x. Lc 1,39-45). Sau khi nhận được lời truyền tin của thiên thần, Đức Trinh Nữ không ở nhà và suy nghĩ về những gì đã xảy ra và xem xét các vấn đề và khó khăn tiềm ẩn, những điều chắc chắn là không thiếu, bởi vì người thiếu nữ tội phạm này không biết làm gì với tin thiên thần mang đến, với nền tảng văn hóa của thời đó, và cũng bởi vì Mẹ không hiểu. Ngược lại, thay vì co cụm lại trước những vấn đề này, trước tiên Mẹ nghĩ đến người gặp khó khăn và Mẹ nghĩ đến bà Êlisabét, người họ hàng đã lớn tuổi của Mẹ, và hiện đang mang thai.
Mẹ Maria ra đi với lòng quảng đại, không để mình bị cản trở bởi những khó khăn vất vả của cuộc hành trình, nhưng đáp lại sự thôi thúc trong lòng mời Mẹ phải gần gũi và giúp đỡ. Nhưng một đoạn đường dài, hàng cây số, và hồi phục không có xe bu lông để đi, Mẹ phải đi bộ. Và Mẹ đã đi để giúp đỡ. Bằng cách chia sẻ niềm vui của Mẹ. Mẹ Maria mang đến cho bà Êlisabét niềm vui của Chúa Giêsu, niềm vui mà Mẹ đang mang trong tâm hồn và trong lòng Mẹ. Mẹ đến với bà và nói ra những tâm trạng của Mẹ, và những tâm tình được giải quyết đã trở thành lời kinh kinh Magnificat mà tất cả chúng ta đều biết. Bản văn Kinh Thánh cho biết, Đức Mẹ “đã sống dậy và xông hơi lên đường” (câu 39).
Mẹ đã dậy dậy và lên đường. Trong đoạn cuối của hành trình Mùa Vọng, chúng ta hãy để mình được hai động từ này hướng dẫn. Trỗi dậy và xông hơi lên đường : đây là hai chuyển động mà Mẹ Maria đã thực hiện và Mẹ cũng mời họ thực hiện khi Giáng sinh đến gần. Trước hết là dậy dậy . Sau lời truyền tin của thiên thần, một giai đoạn khó khăn đang đến với Đức Trinh nữ: việc mang thai ngoài ý muốn khiến Mẹ hiểu được vấn đề và thậm chí bị trừng phạt nghiêm khắc, ngay cả bị ném đá, theo văn hóa thời gian đủ thời gian. Hãy tưởng tượng Mẹ đã có bao nhiêu thoải mái và lo lắng! Tuy nhiên, Mẹ không nản lòng, Mẹ không thất vọng: Mẹ đã dậy dậy.
Mẹ không nhìn xuống những vấn đề của mình, mà ngước mắt lên hướng nhìn về Chúa. Và Mẹ không nghĩ đến việc phải nhờ ai giúp đỡ nhưng lại nghĩ đến những người cần được giúp đỡ. Mẹ luôn nghĩ đến người khác: Mẹ Maria là như thế, luôn nghĩ đến những khó khăn của người khác. Mẹ cũng sẽ làm điều tương tự sau này, tại tiệc cưới Cana, khi nhận ra rượu đã hết. Đó là vấn đề của người khác, nhưng Mẹ nghĩ đến nó và tìm cách giải quyết. Mẹ Maria luôn nghĩ đến người khác. Mẹ cũng nghĩ đến chúng ta...
Chúng ta hãy học từ Mẹ cách phản ứng này: dậyi dậy , nhất là khi những khó khăn nguy hiểm nhép chúng ta. Trỗi dậy, để không sa thải vào những vấn đề, chìm đắm trong tủ thân và nỗi buồn khiến chúng tê liệt. Nhưng tại sao phải dậy? Vì Thiên Chúa cao cả và Người sẵn sàng nâng cấp nếu chúng tôi tìm thấy Người. Vì vậy, chúng ta hãy bỏ qua những suy nghĩ cực đoan, những nỗi đau sợ hãi chặn mọi động lực và ngăn cản chúng ta tiến về phía trước. Và sau đó hãy làm như Mẹ Maria đã làm: hãy quan sát xung quanh mình và tìm kiếm người mà chúng tôi có thể giúp đỡ! Có những người cao tuổi mà tôi biết là tôi có thể giúp đỡ họ một chút, đồng hành động. Mỗi người hãy suy nghĩ. Hay là phục vụ một người, bày tỏ lòng tốt, hay gọi một cuộc điện thoại. Tôi dậy dậy và giúp đỡ, bằng cách giúp đỡ người khác, chúng tôi sẽ giúp chính mình dậy dậy từ những khó khăn.
Chuyển động thứ hai là xông hơi lên đường . Điều này không có nghĩa là thực hiện cách kích động, inh vàng. Không; thay vào đó, it có nghĩa là những ngày sống của chúng ta ta với bước chân vui tươi, nhìn về phía trước sự tin tưởng, không kéo lê đôi chân của chúng ta, như nô lệ của những lời nguyền, những lời than thở hương nhiều cuộc đời, bởi vì một người thường xuyên rên rỉ thì cuộc sống chìm xuống. Những lời cầu nguyện bạn luôn tìm ai đó để giải quyết lỗi.
Trên đường đến nhà bà Êlisabét, Mẹ Maria tiến bước với bước đi nhanh của một người có tấm lòng và sự sống tràn đầy Thiên Chúa, tràn đầy niềm vui của Người. Vì vậy, chúng tôi tự hỏi: “bước đi” của tôi như thế nào? Tôi bước đi theo cách chủ động hay tôi quay lại trong quá trình này? Tôi tiến về phía trước hy vọng hay tôi dừng lại và cảm tội tội cho chính mình? Nếu chúng ta tiếp tục bước đi mệt mỏi với những rắc rối và nhiều chuyện, chúng ta sẽ không mang Chúa đến cho bất cứ ai, mà chỉ mang đến những điều đắng cay, những điều buồn. Thay vào đó, sẽ thật tốt khi trau dồi năng lượng hài hước lành mạnh, ví dụ như thánh Thomas More hoặc thánh Philipphê Nêri đã làm. Chúng tôi có thể xin cảm ơn điều này, ơn hài hước lành mạnh. Chúng ta đừng quên rằng hành động bác ái đầu tiên mà chúng ta có thể làm cho người lân cận của chính mình là mang đến cho họ một mặt thanh thản và tươi cười. Đó là mang lại cho họ niềm vui của Chúa Giêsu, như Mẹ Maria đã làm việc với bà Êlisabét.
Xin Mẹ của Thiên Chúa nắm tay chúng ta ta và xin Mẹ giúp đỡ chúng ta dậy dậy và hít thở tiến tới Lễ Giáng Sinh!
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Francis, Huấn luyện Chúa nhật 4 Mùa Vọng năm C (23/12/2018) – Đức Mẹ Maria, mẫu xà đức tin và đức ái
Anh chị em thân mến,
Phụng vụ Chúa nhật thứ tư Mùa Vọng hôm nay đặt lên hàng đầu hình ảnh Đức Mẹ Maria, trong khi chờ đợi sinh Chúa Giêsu, Thoát Thế. Chúng ta hãy ngắm nhìn Mẹ, mẫu gương đức tin và đức ái; và chúng ta có thể tự hỏi: Đâu là những tư tưởng của Mẹ trong những tháng chờ đợi ấy? Câu trả lời đến từ đoạn Tin Mừng hôm nay, hành trình kỹ thuật viếng thăm Mẹ Maria nơi chị họ Elisabeth cao tuổi (Xc Lc 1,39-45). Sứ thần Gabriel đã bày tỏ cho Mẹ biết bà Elisabeth đang chờ đợi một người và đã có thai đến tháng thứ 6 (Xc Lc 1,26.36). Khi ấy Đức Trinh Nữ đã chịu thai Chúa Giêsu do hoạt động của Thiên Chúa, Mẹ xông hơi ra đi từ Nazareth, miền Galilea, để đến miền núi xứ Giudea, và thăm bà chị họ.
Tin Mừng kể lại: “Khi vào nhà ông Zacaria, Mẹ chào bà Elisabeth” (c.40). Chắc chắn Mẹ chúc mừng chị họ vì được làm mẹ, cũng như bà Elisabeth chào Mẹ Maria và nói: ”Em là người có phúc trong các phụ nữ và người con hoa trái trong lòng em cũng được chúc phúc! By đâu chị được Mẹ của Chúa đến thăm?” (c.42-43). Và bà ca ngợi niềm tin của Mẹ Maria: “Phúc cho người đã tin nơi sự viên mãn điều Chúa đã nói” (v.45). Và thật sự là hiển nhiên sự trái nghịch giữa Mẹ Maria người đã tin và Ông Zacaria, chồng bà Elisabeth, người đã nghi ngờ, không tin nơi lời hứa của Thiên Thần và vì thế ông bị câm cho khi Gioan sinh ra. Đó là điều chỉnh tương phản.
Giai thoại này giúp chúng ta đọc câu chuyện bí ẩn cuộc gặp gỡ giữa con người và Thiên Chúa dưới một ánh sáng rất đặc biệt. Một cuộc gặp gỡ không phải là dấu hiệu của những biến cố khó gặp, nhưng đúng hơn là dấu hiệu đức tin và đức ái. Thực vậy, Mẹ Maria là người có phúc vì đã tin: cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa là kết quả của đức tin. Ngược lại, Ông Zacaria không tin nên đã nghiện rượu, để được lớn lên trong đức tin qua thời gian yên tĩnh dài như thế: if không có đức tin thì điều không thể tránh được, đó là ta kiêng đối với tiếng nói an an ủi của Thiên Chúa; và chúng tôi không thể nói lên những lời an ủi và hy vọng cho các chị em chúng ta. Và chúng ta thấy điều đó hằng ngày: những người không có đức tin hoặc chỉ có một niềm tin yếu ớt, khi họ phải đến gần một người chịu đau khổ, họ nói những lời cho qua, nhưng không đi tới tận tâm tâm hồn vì họ không có sức mạnh. Họ không có sức mạnh vì họ không tin, và nếu không có đức tin thì cũng không có những lời đi đến tận tâm hồn người khác.
Đức tin được nuôi dưỡng trong đức ái. Thánh Sử Tin Mừng kể lại rằng “Maria dậy và xông hơi lên đường” (v.39) đến gặp bà Elisabeth. “Mẹ dậy dậy”: đó là một cử chỉ đầy ân cần. Ngang ra Đức Maria có thể ở lại nhà để chuẩn bị sinh con, nhưng trái lại Mẹ chăm lo cho những người khác trước khi cho bản thân, qua những cử cử đó Mẹ chứng tỏ mình là môn đệ của Chúa mà Mẹ mang trong dài. Biến cố Chúa Giêsu sinh ra bắt đầu như thế, với một cử chỉ ái đơn sơ; vất vả lại đức bác ái chân chính luôn là thành quả lòng yêu mến Thiên Chúa.
Tin vui về chuyến viếng thăm của Mẹ Maria nơi bà Elisabeth chuẩn bị chúng ta sống tốt đẹp Lễ Giáng Sinh, thông truyền cho chúng ta năng động của đức tin và đức ái. Năng động này là hoạt động của Chúa Thánh Linh: là Thánh Thần tình Yêu làm cho cung lòng trinh bạch của Mẹ Maria mang thai và cung Mẹ chạy đi phục vụ bà chị họ cao tuổi. Đó là một động thái đầy niềm vui, như ta đã thấy trong cuộc gặp gỡ giữa hai bà mẹ, tất cả là một bài ca vui mừng hoan hoan trong Chúa, Hoàn thành hiện những điều điều cao cả với những người bé nhỏ tín thác nơi Ngài .
Xin Đức Trinh Nữ Maria giúp cho họ được hưởng ơn sống Lễ Giáng Sinh hướng ra ngoài, nhưng không bị phân tán; ở phòng sáng tạo trung tâm không phải là cái tôi của mình, mà là Chúa Giêsu và anh chị em, nhất là những người đang cần một bàn tay cứu giúp. Như thế chúng tôi đã dành chỗ trống cho Tình Thương, ngày hôm nay muốn nhập vào và đến ở giữa chúng tôi.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phan, Huấn luyện Chúa nhật 4 Mùa Vọng năm C (20/12/2015) - Nơi tạo ra sự ngạc nhiên trong cuộc sống
Anh chị em thân mến,
Tin Mừng Chúa Nhật Mùa Vọng hôm nay nhấn mạnh hình ảnh của Đức Maria. Chúng tôi xem người phù hợp đầu hành trình từ Nagiarét vùng Galilea đến các vùng núi non Giuđêa để đi thăm và giúp bà Elidabét, ngay sau khi đã thụ thai Con Thiên Chúa trong lòng. Thiên thần Gabriel đã mở cho Mẹ biết rằng người bà con cao niên không có con nhưng giờ đây đã có thai được sáu tháng (x. Lc 1,26.36). Chính vì thế Đức Mẹ mang trong mình một món quà và một nhiệm vụ còn cao hơn, đi tìm bà Elidabét và ở lại với bà ba tháng.
Trong cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn bà, anh chị em hãy tưởng tượng xem: một người già, người kia trẻ, người phụ nữ trẻ là Maria lên tiếng chào trước: “Vào nhà ông Dakharia bà chào bà Elidabét” (Lc 1.40 ). Và sau lời chào ấy, bà Elidabét cảm thấy mình được bao bọc bởi sự ngạc nhiên lớn lao, anh chị em đừng quên từ này “kinh ngạc”. Kinh ngạc. Ba Elisabét cảm thấy mình được bao bọc bởi sự ngạc nhiên lớn lao, vang vọng lên trong những lời nói của bà: “ Bywhere tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?” (khoảng 43). Họ ôm nhau, hôn nhau, vui mừng, hai phụ nữ: người già ngưởi trẻ, cả hai đều mang thai.
Để cử hành Lễ Giáng Sinh một cách hữu ích, chúng tôi được mời dừng lại trên “các nơi” của sự ngạc nhiên. Vậy đâu là nơi của sự ngạc nhiên trong cuộc sống thường ngày của chúng ta? Có ba nơi. Nơi thứ nhất là tha nhân, trong đó nhận ra một người anh em, bởi vì từ khi đã xảy ra biến cố Giáng Sinh của Chúa Giêsu, thì mỗi một gương mặt đều mang các dấu ấn giống Thiên Chúa. Nhất là khi đó là gương mặt của người nghèo, bởi vì Thiên Chúa đã bước lên trần gian như người nghèo, và trước hết Ngài để cho người nghèo đến gần Ngài.
Một nơi khác nữa của sự ngạc nhiên, nơi thứ hai, trong đó, nếu họ nhìn đức tin, chúng ta cảm nhận được chính sự ngạc nhiên là lịch sử. Biết bao lần chúng ta tưởng mình nhìn nó ở khía cạnh bên phải, nhưng trái lại chúng ta có nguy cơ đọc nó lộn ngược. Điều hạn chế này xảy ra, khi chúng ta xem ra nó được xác định bởi kinh tế thị trường, được quy định bởi tài chánh, các dịch vụ làm ăn và được thống trị bởi các người có thẩm quyền thay nhau chỉ huy. Thiên Chúa của Lễ Giáng Sinh, trái lại, là một vì Thiên Chúa “trộn lộn các lá bài” – Ngài thích làm điều đó: như Mẹ Maria hát trong bài thánh thi Magnificat, chính Chúa Vợo các quyền thế cao và nâng nguy hiểm mọn lên, cấm tràn đầy cải tiến cho kẻ đói đói và hưng người giầu có ra về tay không” (x. Lc 1,52-53). Đó là sự ngạc nhiên thứ hai, sự ngạc nhiên của lịch sử.
Một nơi thứ ba của kinh ngạc là Giáo Hội: nhìn nó với kinh ngạc của đức tin có nghĩa là không hạn chế chỉ coi Giáo Hội là một cơ cấu tôn giáo, là cơ cấu tôn giáo, nó cảm nhận Giáo Hội Như là một Bà Mẹ, dù có các vết nhăn và nếp nhăn - chúng ta có biết bao nhiêu nếp nhăn - cũng vẫn để thoát ra các đường nét của Hiền Thê được Chúa Kitô yêu thương và thanh tẩy. Một Giáo Hội biết nhận ra nhiều dấu chỉ của tình yêu trung thành, mà Thiên Chúa liên tục gửi tới cho mình. Một Giáo Hội mà Chúa Giêsu sẽ không bao giờ là người sở hữu cần bảo vệ một cách ghen tương cho chính nó; ai làm như thế là sai; nhưng luôn luôn trả lời đến gặp gỡ nó, và Giáo Hội biết chờ đợi với lòng tin tưỏng và tươi vui, bằng cách trao ban tiếng nói cho niềm hy vọng của thế giới: Giáo Hội gọi Chúa “Lậy Chúa Giêsu, xin hãy đến !”. Giáo Hội mẹ luôn có cánh cửa mở toang để tiếp tục đón chào tất cả mọi người. Còn hơn thế nữa, Giáo Hội mẹ ra khỏi cửa của mình để tìm kiếm nụ cười của bà mẹ tất cả những người ở xa, và dâng họ đến lòng thương xót của Thiên Chúa. Đó là điều ngạc nhiên của Lễ Giáng Sinh!
Trong lễ Giáng Sinh Thiên Chúa ban cho chúng ta tất cả người chính bằng cách ban cho chúng ta Con Duy Nhất của Người, là tất cả niềm vui của Người. Và chỉ với con tim của Mẹ Maria, con gái Sion Khiêm Hạ và nghèo khó, đã trở thành Mẹ của Con Tối Tối Cao, mới có thể nhảy mừng và vui sướng vì may mắn của Thiên Chúa và vì kinh ngạc không thể đã được nhìn thấy trước đó của Ngài.
Xin Mẹ giúp chúng tôi nhận thức thức được sụ kinh ngạc – ba sự kinh ngạc tha nhân, lịch sử và Giáo Hội - đối với biến cố Chúa Giêsu sinh ra, là ơn của các ơn, là món quà nhưng không tặng lại cho chúng ta ơn cứu. Cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu cũng sẽ làm cho chúng ta cảm thấy nơi mình kinh ngạc vĩ đại này. Nhưng chúng ta không thể có điều ngạc nhiên này, chúng ta không thể gặp gỡ Chúa Giêsu, nếu không gặp Ngài ở nơi những người khác, trong lịch sử và trong Giáo Hội.
Nguồn: archiveioradiovaticana.va
Đức Bênêđictô XVI, Huấn luyện Chúa cập nhật 4 Mùa Vọng năm C (23/12/2012) - Cảm giác đẹp của sự tiếp theo
Anh chị em thân mến,
Vào Chúa Nhật thứ tư của Mùa Vọng trước ngày lễ Chúa Giáng Sinh, Tin Mừng nói về chuyến viếng thăm của Mẹ Maria đến với người thân của Mẹ là bà Elizabeth. Giai thoại này không chỉ mô tả một chương trình khuyến mãi đơn giản cho phép, nhưng thể hiện một cách rất đơn giản về thời gian giữa Cựu Ước và Tân Ước. Thật thế, cả hai phụ nữ đều mang thai có thể chờ đợi và được trông đợi. Bà Elidabét cao niên biểu tượng cho dân Israel đang chờ đợi Cơn sốt lợi thế cho toàn nhân loại.
Nơi hai phụ nữ gặp nhau và nhận biết nhau trước hết các hoa trái lòng họ là thánh Gioan và Đức Kitô. Pudenzio, thi sĩ kitô, chú thích giải thích rằng: “Qua miệng của thân mẫu mình trẻ thơ trong cung lòng già nua chào mừng Chúa Con của Đức Trinh Nữ” (Apotheosis 590: PL 59,970). Niềm vui của Gioan trong lòng bà Elidabét là dấu chỉ công việc thành toàn của sự mong đợi: Thiên Chúa sắp ghé thăm dân dân. Trong biến cố Truyền Tin tổng thống thiên thần Gabriel đã nói chuyện với Đức Maria về việc bà Elidabét mang thai (x. Lc 1,36) như bằng chứng nhận quyền của Thiên Chúa: sự còn lại, mặc dù ở tuổi đã cao, đã biến thành phong phú.
Khi đón tiếp Đức Maria, bà Elidabét nhận ra rằng lời Thiên Chúa hứa với nhân loại đang thực hiện và bà kêu lên: “Em được chúc phúc hơn mọi phụ nữ, và người con đang mang trong lòng cũng được chúc phúc! By đâu tôi đựơc Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi như thế này?” (Lc 1,42-43). Trong Thánh Kinh Cựu Ước kiểu nói “Em có phúc hơn mọi phụ nữ” được quy chiếu cho bà Giaele (Tl 5,24) và bà Giuđíchtha (Gđ 13,1), là hai phụ nữ chiến sĩ, thân thiện dân Israel . Giờ đây trái lại, nó được hướng về Đức Maria, là thiếu nữ hòa bình sắp sinh hạ giảm Cứu thế giới. Như vậy sự hưng phấn của Gioan (x. Lc 1,44) gợi nhớ vũ điệu vua Đavít đã múa, khi hộ tống Hòm Bia Giao Ước vào thành Giêrusalem (x. 1 Sb 15,29). Hòm Bia chứa bảo Lề Luật, bánh manna và cây viết của Aharon (x. Dt 9,4), đã là dấu chỉ hiện diện của Thiên Chúa giữa dân Người. Trẻ Gioan sẽ sinh ra nhảy mừng trước Đức Maria, Hòm Bia của Giáo ước mới, Đổ mang trong lòng Đức Giêsu Con Thiên Chúa làm người.
Cảnh báo viếng thăm cũng diễn tả vẻ đẹp của sự đón tiếp: ở đâu có sự tiếp đón nhau, lắng nghe nhau, và dành chỗ cho người khác, thì ở đó có Thiên Chúa và niềm vui đến từ Thiên Chúa. Chúng ta hãy ta noi gương Mẹ Maria trong mùa Giáng Sinh này, bằng cách viếng thăm những người đang sống cảnh khó khăn, riêng các anh chị em đau yếu, các tù nhân, người già và trẻ em. Và chúng ta cũng hãy tận hưởng cuộc vui bà Elidabét tiếp đón khách trọ như tiếp đón chính Thiên Chúa: không ước ao Người chúng ta sẽ không bao giờ nhận biết Chúa, không chờ đợi Chúa chúng ta sẽ không bao giờ gặp gỡ Người, không kiếm tìm Chúa chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy Người. Cùng niềm vui của Mẹ Maria thở vã đi thăm bà Elidabét (x. Lc 1,39), cả chúng ta nữa cũng hãy đi gặp Chúa đến.
Chúng tôi vui lòng cầu nguyện cho tất cả mọi người tìm kiếm Thiên Chúa, bằng cách khám phá ra rằng chính Thiên Chúa đã đến thăm chúng ta trước đây. Chúng ta hãy làm phó thác cho Mẹ Maria, Hòm Bia của Giáo Ước Mới và Vĩnh Cửu, trái tim chúng ta để Mẹ làm cho nó trở nên xứng đáng hơn tiếp đón du ngoạn của Thiên Chúa trong mầu nhiệm Giáng Sinh.
Nguồn: archiveioradiovaticana.va
Đức Bênêđictô XVI, Huấn luyện Chúa cập nhật 4 Mùa Vọng năm C (20/12/2009) – Belem, nơi Thoát Cứu Thế sinh ra
Anh chị em thân mến,
Với Chúa nhật thứ Tư Mùa Vọng, Lễ Giáng sinh đã gần kề rồi. Phụng vụ, qua lời khuyên của ngôn ngữ sứ Mikha, mời họ ta hãy nhìn về Belem, châu thành bé nhỏ của nước Giuđê, bằng chứng của một biến cố gắng đại đại: “Phần tộc, Sơn bá Belem Ephratha, nhỏ thiểu bé nhất trong các thị tộc Giuđa, từ nơi hẻo lánh, Ta sẽ lựa chọn một vị trí có mạng lưới sứ tại Israel; cội nguồn của Người có từ thời trước, từ thuở xa xưa” (Mk 5,1). Một ngàn năm trước Đức Kitô, Bêlem đã là quán rượu của đại vương Đavít, mà Kinh Thánh trình bày như là tổ tiên của ân Mêsia. Tin mừng thánh Luca thuật thuật lại rằng Chúa Giêsu đã sinh ra tại Belem bởi vì ông Giuse, chồng của bà Maria, “thuộc dòng theo dõi Đavit” phải trở về nơi ấy để kiểm tra dân số, và chính vào lúc ấy mà bà Maria đã có hạ sinh đức Giêsu (x. Lc 2,1-7). Quả vậy, ông Mikha nói tiếp về sự ra đời nhiệm lạ như thế này: “Thiên Chúa sẽ bỏ mặc Israel cho đến thời một phụ nữ sinh con. Hãy giành lấy giờ phút những em sống sót của người đó sẽ trở về con cái Israel” (Mc 5,2). Như vậy là đã có một kế hoạch của Thiên Chúa bao trùm và giải nghĩa thời điểm và nơi chốn của Con Thiên Chúa đến trần thế. Đó là một kế hoạch hòa bình, như ngôn ngữ Mikha tiếp tục nói về sảng khoái Mêsia: “Người sẽ dựa vào quyền lực Thiên Chúa, vào danh Thiên Chúa của Người mà đứng lên đà họ. Họ sẽ được an cư lạc nghiệp, vì bấy giờ Chúa Thượng sẽ trải rộng ra tận tận cùng đất đất” (Mk 5,3).
Chính khía cạnh cuối cùng của lời ngôn sứ, nói đến hòa bình vào thời điểm Mêsia, lưu ý chúng tôi rằng Belem là một châu thành biểu tượng của hòa bình ở Thánh địa cũng như cho toàn thế giới. Thay vào đó, vào thời điểm hiện tại, Belem không biểu tượng cho một nền hòa bình đã đạt được sự vững chắc, nhưng vẫn là thứ hòa hòa đang khó khăn tìm kiếm mong đợi. Tuy nhiên, Thiên Chúa không mệt mỏi vì tình hình này, vì thế kể cả vào năm nay nữa, tại Belem và trên toàn thế giới, huyền nhiệm Giáng sinh sẽ được lặp lại trong Giáo hội như lời tiên báo hòa bình cho mỗi người người, và đòi hỏi mỗi người Chết hữu hãy đặt chân đến những không gian kín, những khung cảnh thảm, thường không được quan tâm để ý, những xung đột trong nơi sinh sống, mang theo những môi tình của Chúa Giêsu, để trở nên nên công cụ và sứ giả hòa bình, đem yêu thương vào nơi nén thù, bán thứ tha vào nơi bị căng thẳng, trao niềm vui đến nơi ưu, trao chân lý vào nơi phiền lạc, theo những lời đẹp đẽ của một kinh nguyện dòng Phan sinh.
Ngày hôm nay, cũng như vào thời Chúa Giêsu, lễ Giáng sinh không phải là chuyện thần thoại dành cho nhi đồng, nhưng là lời đáp trả của Thiên Chúa cho nhân loại đang cầu mong hòa bình. Ngôn sứ nói về vuốt ve Mesia như là “Người sẽ đem lại hòa bình cho chúng ta”. Chúng ta, chúng ta hãy mở rộng cửa để đón tiếp Người tiếp theo. Chúng ta hãy học hỏi Đức Maria và thánh Giuse: nhờ đức tin, chúng ta hãy tận dụng kế hoạch Thiên Chúa. Mặc dù không hiểu biết về kế hoạch tận dụng, nhưng chúng ta hãy tận dụng thác cho Thiên Chúa là bánh răng khôn và lành lành. Tiên và chúng ta hãy tìm Nước Chúa, và Chúa Quan phòng sẽ giúp đỡ chúng ta.
Xin chúc mừng lễ Giáng Sinh cho mọi người.
Nguồn: archiveioradiovaticana.va
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét