100 BÀI GIÁO LÝ THÁNH KINH : BÀI 2
KHÔNG BÓI TOÁN CẦU CƠ MÊ TÍN DỊ ĐOAN
Trích sách 1 Sa-mu-en, 28.3-25;31.1-13
Vua
Sao-lê đã được Thiên Chúa sai tiên tri Sa-mu-en đến xức dầu cho làm vua trên
Israen, dân Chúa. Tiếc thay, từ ngày ông phạm tội, không vâng lời Chúa trong
một việc rất quan trọng, Chúa đã bỏ ông. Rồi càng ngày, ông càng đi vào con
đường tội ác.
Một
ngày kia, quân Phi-li-tinh dàn đại binh tại Su-nem để đánh dân lsraen. Vua
Sao-lê dàn quân trên núi Ghi-boa để đánh lại. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, thấy
quân Phi-li-tinh trùng trùng điệp điệp, gươm giáo sáng lòa, xe trận
hùng hậu, Sao-lê đâm sợ hãi, kinh hoàng. Vua thỉnh vấn Chúa để xin cho biết
thắng bại làm sao. Chúa giận ông nên không trả lời. Muốn hỏi ý người
phàm, thì có tiên tri; song lúc ấy, tiên tri Sa-mu-en chết rồi. Túng thế, Vua
đánh liều đi hỏi bà đồng cốt. Như thế, nhà vua phạm thêm một trọng tội nữa
nghịch mắt Chúa (sách 1 Ký sư 10.13)
Sau
khi đã cho bộ hạ tìm được một mụ đồng cốt trốn trong núi, đêm ấy, vua Sao-lê
cải trang và mang theo hai ngươi tùy tùng ra đi. Đến nơi, Sao-lê nói:
- Bà
gọi bóng bói cho một quẻ, và gọi hồn người mà tôi sẽ chỉ cho bà.
Bà
ấy nói với vua:
-
Tại sao ông xúi tôi làm điều cấm để hại tôi?
Sao-lê
mới lấy Thiên Chúa mà thể sẽ không phạt vạ bà. Bà mới nói:
-Tôi
gọi hồn ai cho ông đây?
-Kêu
Sa-mu-en lên cho tôi!
Bà
đồng bắt đầu phù phép chiêu hồn. Khi thấy Sa-mu-en hiện lên, bà đồng đâm thất
kinh la lớn.
Sao-lê
hỏi:
-
Đừng sợ! Bà thấy gì?
-
Tôi thấy có thần linh từ đất đi lên!
Sao-lê
hỏi:
- Bà
thấy dáng vẻ người thế nào?
-
Một cụ già đi lên, ngài có phủ một chiếc áo choàng.
Sao-lê
nhận biết đó là Sa-mu-en và ông sấp mặt xuống đất bái chào. Lúc ấy, tiếng
Sa-mu-en huyền bí vang lên:
-
Sao ngươi quấy nhiễu ta? Gọi ta lên làm gì?
-
Tôi lâm phải thế rất ngặt nghèo: quân Phi-li-tinh giao chiến với tôi mà Thiên
Chúa thì đã rời bỏ tôi; nên tôi phải kêu ngài lên. Xin ngài cho tôi biết phải
làm gì?
Sa-mu-en
nói:
-
Thỉnh ý ta làm chi? Quá muộn rồi! Thiên Chúa đã từ bỏ ngươi. Điều Thiên
Chúa đã sai ta báo cho ngươi trước kia, nay sẽ xảy đến. Thiên Chúa đã giựt
vương quyền ra khỏi tay ngươi, mà ban cho Đa-vít; vì ngươi đã bất tuân, chẳng
vâng theo lệnh Người. Đây là giờ đền tội: Thiên Chúa sẽ phó nộp dân Israen làm
mồi cho địch quân chém giết tan tành. Còn ngươi, ngày mai, ngươi và ba đứa con
của ngươi sẽ theo ta về âm phủ!
Vừa
nghe xong, Sao-lê kinh khiếp, ngã sóng sượt trên đất, bất tỉnh... Mãi lâu sau,
ông gượng chỗi dậy về doanh trại.
Ngày
hôm sau, quả thật Israen đại bại. Quân Phi-li-tinh đuổi theo Sao-lê, ông run
lên vì sợ:
Sao-lê
nói với. người hiệp sĩ theo hầu:
-
Ngươi tuốt gươm đâm chết ta đi! Đừng để quân ngoại đụng đến ta mà ngạo nghễ!
Nhưng
hiệp sĩ sợ không dám tra tay. Sao-lê đành tự rút gươm mình, quay ngược mũi và
gieo mình lên trên. Mũi xuyên từ ngực ra sau lưng.
* Đó là lời Chúa! - Tạ ơn Chúa!
Suy niệm Lời Chúa
Luật
Chúa cấm ngặt tất cả mọi hình thức lên đồng, nhập xác, gọi hồn, bói quẻ, vv...
Đây xin trích vài đoạn trong Kinh Thánh:
“Trong
dân ngươi, không được có ai lên đồng, bói quẻ, chiêu hồn... Vì phàm ai làm các
điều ấy sẽ là điều quái gở (là trọng tội) đối với Thiên chúa" (Sách Thứ
luật, đ.18, c.10-11)
“Các
ngươi chớ chạy theo đồng bóng, đừng tới thầy bói mà ra nhơ uế vì chúng. Ta là
Yavê, Thiên Chúa của các ngươi!” (Sách Lê-vi đ.19, c.31)
"Người
nào, dù là nam hay nữ, làm đồng bóng, người ấy tất phải chết. Người ta sẽ ném
đá chúng đi! Tội chúng làm, chúng phải chịu phạt” (Sách Lê-vi, đ.20, c.27)
Tại
sao Chúa cấm ngặt vậy?
Thưa:
Vì Chúa nói: Chỉ Ngài là Yavê, Thiên Chúa độc nhất của ta, ta phải thờ lạy và
tin vào một mình Người, và yêu mến Người trên hết mọi sự. Thiên Chúa không muốn
ta liên lạc với ma quỉ, thông công với chúng là nghịch thù của Người. Chúng ta
không thể thờ hai chủ.
Đàng
khác, các việc quấy quá kia đều là giả trá. Ngoại trừ trường hợp rất hoạ hiếm
kể trong bài Kinh Thánh hôm nay: Thiên Chúa cho phép hồn tiên tri Sa-mu-en hiện
về, cốt ý để báo phần phạt cho vua Sao-lê, chứ còn thường các nhà thần học đều dạy
rằng: gọi hồn thì hồn không lên, mà chỉ có ma quỉ trá hình, đội lốt, đội tên,
lấy giọng âm hồn mà nói, để mong lôi kéo ta vào vòng tin ma, lạy quỉ mà chết
đời đời, khốn nạn với nó trong hoả ngục. Cho nên, có luật
Hội Thánh cấm rất rõ ràng việc ấy,[1] ai làm các điều ấy là phạm tội trọng.[2]
Ngoài
ra, trong đa số trường hợp, bọn chiêu hồn, đồng bóng bày ra để phỉnh gạt ta mà
kiếm ăn. Mất tiền, bị gạt, mà còn mắc tội với Chúa, nguy hiểm phần linh hồn,
dại gì mà ta làm các điều quấy quá ấy!
Là
con cái Chúa, chúng ta có một Cha trên trời nhân từ, thương yêu, hằng săn sóc
ta; ta hãy phó thác cho Người mới sự, lúc vui, lúc buồn, lúc người thân yêu
trong gia đình chết, hoặc lúc lo lắng về công việc làm ăn, buôn bán, về tương
lai, hậu vận... Kinh Thánh có lời rất an ủi rằng: “Cha trên trời biết rõ anh em
cần gì trước khi anh em xin Người” (Mt 6.8). Và lời khác rằng: “Mọi nỗi lo âu,
anh em hãy trút cả cho Người, vì Người lo đến anh em" (1Pr 5.7).
Vậy
hôm nay, gia đình chúng ta xin đền tạ Chúa, vì các tội nói trên đây mà chúng
ta, những người con cái Chúa, hay phạm; và xin Chúa giúp sức để không bao giờ
còn tái phạm.
Tích truyện
Ông
Phan Kế Bính, một nhà học giả VN, có kể lại vài nhận xét của ông trong cuốn Việt
Nam phong tục, khi thấy những chuyện đồng cốt, chiêu hồn. Ông viết:
"Đồng
mặc áo xanh, áo đỏ, đội khăn các màu, múa mang nhảy nhót ở trước cửa tĩnh, luồn
ra luồn vào, ưỡn à ưỡn ẹo... Có người nói đồng cốt có cách múa mang õng ẹo cũng
như cách nhảy đầm của đàn bà bên Tây. Nhảy đầm là một dịp cho đàn bà phô phang
cái dáng yêu kiều, cái điệu ẻo lả. Tục ta không có cách ấy, nên phải mượn đến
cách đồng bóng mà làm... Còn cái lòng mê tín của người có tật bệnh thì thật là
lạ quá!... Họ không có chút nào dám ngờ vực phép thánh... Cúng mãi không khỏi,
thì họ là người nhà không thành tâm, chứ không khi nào chịu là phép thánh không
thiêng. Mà có lỡ chết, thì các mụ đồng lại nói: Thánh chữa được bệnh, chứ không chữa được mệnh. Thế
ra khỏi bệnh thì là thánh thiêng, không khỏi là tại người nhà không thành, mà
chết là tại mệnh. Đằng nào thánh nói cũng hay, đồng nói cũng phải... Than ôi!
Đạo phù thuỷ cũng là đạo đồng cốt còn thịnh hành ngày nào,
thì dân trí còn ngu xuẩn ngày ấy (tr.340-342).
[1] xem cuốn "Có được giao tiếp với ầm hồn không?"
(Lm. Reginald-Omez, O.P), tr.67tt; 119tt; 134tt; 183tt. Chẳng hạn Bộ Thánh vụ
ra chiếu chỉ cấm ngặt: x. Denz 1654; nhất là ngày 24-4-1917, (A.A.S., 1-6-1917,
tr.268).
[2] Tr.6: Xem sách "Có được giao tiếp...", vừa nêu
trên, tr.120tt.
100 BÀI GIÁO LÝ KINH THÁNH
Lm Ph. HOÀNG MINH TUẤN
Biên soạn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét