Lên Đồi Với Chúa 5: HỒI KÝ CỦA SIMON KYRÊNÊ
Có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể tin rằng, chỉ một buổi chiều thôi mà cuộc đời của tôi đã chuyển sang một trang mới. Chẳng bao giờ tôi có thể tưởng tượng rằng, người làm biến đổi đời mình lại là một phạm nhân sắp phải chịu chết. Ấy vậy mà sự việc dường như không tưởng ấy lại xảy ra cho tôi vào một buổi chiều lễ Vượt qua, với một người tử tù mang tên Giêsu.
Khoảnh khắc ấy đến thật bất ngờ. Không bất ngờ sao được khi một kẻ vốn thờ ơ với tôn giáo như tôi lại bỏ đồng về nhà sớm để chuẩn bị cho lễ Vượt qua. Không bất ngờ sao được khi một người vốn dửng dưng với thế sự, hững hờ với phận người như tôi lại cố chen chân để xem cho biết những kẻ tử tội chiều nay là ai. Nói chung cũng chẳng phải tôi sốt sắng đạo đức hoặc xót thương người đau khổ cho bằng, thấy các nhà nông khác về sớm dọn lễ thì mình cũng phải về, thấy bà con ùa nhau chen chúc thì mình cũng xin một chút bon chen xem sao. Nhưng oái oan thay, vừa chen được vào thì người tử tù Giêsu lại gục ngã ngay trước mặt tôi, thân bị đòn roi tả tơi chẳng còn vác nổi cây thập giá nữa. Thế là tránh vỏ dưa lại gặp ngay vỏ dừa, đã cố né rắc rối thì lại bị rắc rối bám chặc vào người. Mặc cho tôi có viện mọi lý do để từ chối, thì những tên lính Rôma hung tợn vẫn cứ ép buộc tôi phải vác đỡ thập giá cho người tử tù này. Dẫu cho tôi có than van cầu xin đủ điều, thì chúng vẫn cứ đặt thập giá lên vai tôi. Thôi thì để tránh phiền phức, cực chẳng đã tôi mới phải ghé vai vác lấy cái thứ vừa ô nhục vừa chết chóc này.
Nghĩ lại cũng lạ, hai đầu thập giá, một bên muốn buông xuôi cho rãnh nợ, bên kia lại tha thiết ôm lấy. Một bên chán nản muốn trốn chạy, bên kia vẫn kiên trì lê từng bước. Một bên mồ hôi thấm đẫm chưa hết áo, bên kia máu đã nhuộm đỏ cả người. Vì sao Người không một lời than trách cho những đòn roi vô tâm? Vì sao người cố ôm lấy thập giá để tiến bước dù đôi chân đã gục lên quỵ xuống nhiều lần? Vì sao khi những mũi đinh đã đâm thâu xương thịt, đôi mắt Ngài vẫn hiền lành, miệng Ngài vẫn cứ cầu xin Cha tha tội cho những kẻ đang hả hê cười nhạo và tra tấn Ngài?
Những câu hỏi đó vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi như muốn tìm lối thoát. Nếu có một Thiên Chúa quyền năng đã dẫn toàn dân vượt qua biển Đỏ ráo chân, thì Thiên Chúa đó cũng sẽ đưa dân Ngài đi qua biển khổ cuộc đời này. Nếu có một Thiên Chúa làm chủ sự sống và cái chết, đã cứu những người Do Thái khỏi phơi xác bên Ai Cập, thì Thiên Chúa đó sẽ đưa con người vào sự sống đích thực mai hậu. Nếu có một Thiên Chúa yêu thương thì Ngài sẽ lắng nghe, sẽ xoa dịu và tha thứ mọi tội lỗi nơi cõi lòng của con người yếu đuối.
Và rồi, chính lúc những môn đệ nhát đảm của thầy Giêsu dám trở về để loan báo sự sống lại của Chúa, chính lúc Tin mừng Phục sinh được loan đi khắp thành phố Giêrusalem, thì cũng là lúc, một Thiên Chúa quyền năng, hằng sống và đầy tình yêu mà muôn dân mong đợi, giờ đây đã xuất hiện rõ ràng với tôi. Đó là chính Đức Giêsu Kitô, một Thiên Chúa làm người. Đó là người đã cùng tôi vác thập giá, đã chết và đã sống lại vinh quang.
Chiều hôm nay khi ngồi nhìn hai người con trai là Alexandrô và Ruphô. Cả hai được chịu phép rửa và trở nên những Kitô hữu nhiệt thành, mắt tôi lại chan chứa hai dòng lệ hạnh phúc. Không hạnh phúc sao được khi chính Chúa đã đến, đã đụng chạm cuộc đời vô cảm, tội lỗi của tôi và còn mời gọi tôi vác thánh giá theo Ngài. Thánh giá đó chắc chắn sẽ làm tôi đổ mồ hôi, mệt mỏi và cả đau đớn. Thế nhưng ở đầu bên kia, một Chúa Giêsu vẫn đang kiên trì tiến bước cùng tôi.
(Bài viết được phóng tác từ Tin Mừng theo các thánh Mátthêu 27,32 ; Máccô 15,21-22 ; Luca 23,26)
Phạm Khánh Linh, S.J.
Kỳ tới: GIOAN – YÊU ĐẾN TẬN CÙNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét